Page 71 - NRCM1
P. 71
Đức Thanh
trôi lăn trong sinh tử luân hồi. Dù ở trong luân hồi
nhƣng tánh thấy, nghe này cũng đâu rời thân năm uẩn.
Ngài Phó Đại Sĩ, khi ngộ đạo cũng cho ta biết
Phật tánh hiển hiện trong sinh hoạt thƣờng ngày:
“Đêm êm ôm hật ngủ,
Sáng sáng cùng hật dậy,
Ngồi ứng cùng theo nhau,
Nói nín ồng chung ở.
Chẳng mảy may t m rời,
Gi ng hệt óng với hình.
Mu n iết chỗ hật i,
55
Chính cái nói năng ó.”
Chân-vọng, phiền não-bồ đề thể của nó không hai,
nếu xem vọng tƣởng, phiền não là một thực thể tồn tại
khách quan ở ngoài tâm thì cũng chƣa phải. Có một vị
tăng hỏi Tuệ Trung Thƣợng Sĩ:
Bồ đề và phiền não đồng hay khác thế nào?
Ngài đáp:
“Vị mu i trong nước
56
Trong sắc màu keo.”
Bồ đề và phiền não là một thể, nhƣ sắc màu và
keo đâu có rời nhau trong sơn; cũng nhƣ vị mặn của
muối và nƣớc đâu có rời nhau trong nƣớc biển.
Phải biết vọng tƣởng, phiền não thể của nó vốn
không, do tâm chấp mà có. Chỉ cần nhìn lại phiền não
55
“Đêm đêm… năng đó” Con ường giác ng , trang 156 - Hòa thƣợng Thích
Thông Phƣơng.
56
“Vị muối… màu keo” Tuệ Trung Thư ng Sĩ Ngữ Lục, trang 196 - Hòa
thƣợng Thích Thanh Từ giảng.
70