Page 67 - NRCM1
P. 67
Đức Thanh
thức đƣợc nên nói là không có. Cũng giống nhƣ sóng
truyền hình vẫn tràn ngập trong không gian, các ca sĩ
vẫn trình diễn liên tục nhƣng ta chƣa có tivi để xem
thôi. Do cái biết hạn hẹp ở các căn tƣơng ƣng với
nghiệp ngƣời, ta không nhận thức đƣợc nên bảo là
không có. Nên biết, một ngôi sao đã tắt cách đây hàng
triệu năm mà ngƣời ta vẫn còn nhận đƣợc ánh sáng của
nó đang di chuyển, một âm thanh dù nhỏ cũng truyền
cái rung động đó đến tận không trung. Một thực tại do
tâm thức tạo ra dù không thấy nhƣ một tƣ tƣởng, một
tình cảm, một ý chí,… chẳng lẽ không làm phát sinh
một khuynh hƣớng, một năng lực tác động đến các loài
hữu tình hay sao. Điều này cũng dễ chứng thực lắm. Ở
quê nhiều nhà nuôi trâu, bò đến dịp làm đám cƣới, bàn
tính giết mổ nó. Tác ý của con ngƣời loài vật cảm nhận
đƣợc, nó buồn, chảy nƣớc mắt hoài và bỏ ăn đến ngày
chết, hoặc nhiều hiện tƣợng trong thần giao kết cảm
chẳng hạn. Gần đây loài ngƣời đang để ý nghiên cứu
theo hƣớng ý thức trong thảo m c, họ dùng âm nhạc
làm kích thích cho cây tăng trƣởng nhanh.
Tóm lại ý thức và vật chất, hay tâm và vật có tác
động tƣơng hỗ với nhau, nó là bất khả phân, nó nhƣ hai
mặt của một đồng tiền, không thể tồn tại chỉ có một
mặt đƣợc.
66