Page 76 - NRCM1
P. 76
NHẬN RA CHÍNH MÌNH
BIẾT VỌNG NGUYÊN LÀ ĐẠO
MỚI KHÔNG VỌNG
Vọng từ chân nhƣ mà khởi, quan hệ giữa chúng
giống nhƣ giữa nước với sóng. Nếu nhƣ không có nước
thì làm gì có sóng, thế nên nói ngoài nước đâu thể có
sóng. Nhờ có mặt nƣớc bằng phẳng, khi có duyên gió
mới tạo ra sóng. Sóng biển thì có nhiều hình tƣớng sai
biệt, lƣợn này cao, lƣợn kia thấp… thay đổi tùy duyên;
nhƣng nƣớc thì chỉ có một, nƣớc lúc nào cũng là nƣớc
thôi, dù hình tƣớng lƣợn sóng có nhƣ thế nào đi nữa thì
sóng ấy bản thể của nó cũng là nƣớc.
Lục tổ Huệ Năng ngộ đạo liền thốt lên:
“ Đâu ngờ tự tánh ta thanh tịnh,……..
61
Đâu ngờ tự tánh ta hay sinh muôn pháp.”
Từ tự tánh thanh tịnh mà sinh ra muôn pháp.
Vọng niệm cũng từ chân nhƣ, tự tánh mà khởi, nếu
không có bản tâm thanh tịnh thì lấy gì để khởi.
Biết vọng nguyên là Đạo (chân nhƣ, bản thể, tự
tánh…) thì mới thấy không còn có vọng niệm để trừ dẹp.
Lục tổ nói: Không sợ niệm khởi mà sợ giác chậm.
Vọng khởi mà tỉnh giác là đều có tỉnh giác hiển lộ. Một
trăm lần vọng khởi có một trăm lần giác. Biết sóng là
nƣớc, thì không sợ vọng, vì nó là chân.
Trong háp Bảo Đàn Kinh, Ngọa Luân nói:
“Niệm bất khởi.”
61
“Lục Tổ… pháp” háp Bảo Đàn Kinh, trang 51 - Hòa thƣợng Thích Thanh
Từ giảng.
75