Page 85 - NRCM2
P. 85

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


               Tâm dua dối, tà vạy hiện khởi do ta thiếu chánh niệm tỉnh                          B. Thâm tâm là Tịnh độ của Bồ-tát
           thức, mặc tình để cho nó dẫn dắt, rồi tạo tác bất thiện gây khổ                        Thâm tâm: Tâm mong cầu Phật quả cao thâm, tâm ưa
           cho người, tạo thành một xã hội bất an.                                           muốn nhóm góp gieo trồng tất cả công đức cao dày, bền chắc,

               Phật dạy hành giả xây dựng một thế giới an lành hạnh phúc                     không thể dứt mất.  61
           hãy dựa vào trực tâm. Từ cái tâm chánh trực này, ta sống thật với                      Đức Phật khi còn tu Bồ-tát hạnh, làm môt vị Tiên ở trong
           lòng mình, sống thật với mọi người xung quanh, làm cho mọi                        núi sâu, trọn ngày hành đạo, muốn cầu kinh điển Đại thừa mà
           người thương yêu tin tưởng, đoàn kết lẫn nhau, trên tinh thần                     không nghe biết ở đâu có. Hôm đó, vị Tiên đang ngồi thiền
           lá lành đùm lá rách, hỗ trợ lẫn nhau trong hoạn nạn, khó khăn.                    tư duy trong hang núi, cảm đến trời Đế thích hiện xuống hóa

               Song song đó, nên thực hành chánh niệm tỉnh thức trên                         thành quỷ La sát tới bên hang dùng tiếng trong trẻo đọc nửa
           tất cả những tác ý của tâm, cũng như cử chỉ hành vi của thân và                   bài kệ:

           khẩu. Như nghe rõ ràng từng chữ A Di Đà Phật, khi niệm Phật;                           Các hành vô thường,
           biết rõ từng bước chân, khi kinh hành; biết rõ từng hơi thở vào,                       Là pháp sinh diệt.
           hơi thở ra, lúc ngồi thiền mà không có niệm khác. Ngoài ra,
           hãy chánh niệm trên các hoạt động của thân thể; như khi cuốc                           Vị Tiên nghe được liền xuống giường thiền đi ra ngoài nhìn
           đất, mỗi cuốc cũng biết mình cuốc rõ ràng; khi ăn cơm, mỗi                        khắp nơi xem ai đọc nửa bài kệ đó, thì thấy một hình dáng ghê
           một muỗng mình cũng biết đang nhai rõ ràng; khi nói chuyện                        sợ, đầu tóc rối bù, mặt xanh như chàm, răng nanh lòi ra, thân to,
                                                                                             bụng đói teo nhỏ. Vị Tiên liền hỏi:
           với người hãy tập trung, chứ không phải kẻ nam người bắc, hỏi
           đông đáp tây; cho đến việc quét nhà, nhặt rau, rửa chén,…                              - Phải ông đọc hai câu kệ vừa rồi không?
           cũng phải làm việc với tâm chánh niệm tỉnh thức. Rồi đến việc                          La sát đáp:

           nghe một tiếng chim hót, ngắm một nụ hoa,… cũng với cái                                - Phải chính tôi đọc đó.
           tâm tỉnh sáng không phân biệt trong đối đãi nhị biên thì  đâu
           đâu cũng là bồ đề, nơi nào cũng là xứ Phật.                                            Vị Tiên nói:
                                                                                                  - Xin ông đọc tiếp hai câu cuối, tôi sẽ đền ơn cho.
               Khi có được tâm chánh niệm, ta nhận định, giải quyết vấn
           đề sáng suốt hơn, từ ái bao dung hơn, mọi người xung quanh                        61  “Tâm mong… dứt mất”  Duy Ma Cật Sở Thuyết Kinh,  trang 177, Hòa
           cảm thấy bình an, hạnh phúc hơn trong cuộc sống này.                              thượng Thích Huệ Hưng, Nxb Tôn giáo 2010.


                                         84                                                                                85
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90