Page 144 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 144

Quê Hương và Tình Yêu

            vào rừng sâu La Vang lánh nạn. Sự kiện Việt Minh phản
            bội dân tộc, hô hào toàn dân đứng lên chống Pháp nhưng
            khi  cướp được chính  quyền thì ló  ra cái  đuôi  chồn Cong
            sản, trở cờ giết  hại  người  Quốc gia, áp đặt  chủ nghĩa vô
            thần lên miền Bắc Việt Nam, tước đoạt quyền tư hữu và
            dân chủ, nhân quyền của mọi người dân nước Việt.
               Mẹ tôi - một người đàn bà bình thường, đã lao tù không
            niên hạn trong xã hội  nữa phong kiến, nữa thuộc địa, lại
            phải  đương  đầu  với  những  phủ  phàng  do  thực  dân  Pháp
            mang lại. Tôi. Vâng, chính tôi là sản phẩm phủ phàng ấy.
            Trong một trận càn của lính Pháp, chúng đốt sạch làng Ngô
            Xá, bắt bớ, bắn giết đàn ông, hảm hiếp đàn bà. Mẹ tôi là
            nạn nhân thê thảm nhất của trận càn này. Đến bây giờ tôi
            vẫn không lý giải được tại làm sao sự hiện hữu của tôi trên
            cõi đời này lại bắt đầu bằng cuộc cưỡng dâm bạo tàn và vô
            luân như thế. Một người đàn ông da trắng phương Tây đến
            với một phụ nữ Việt Nam da vàng bằng cưỡng chiếm, bạo
            lực, bằng ham muốn của loài cầm thú, tuyệt nhiên không
            một chút tình yêu, tình người. Xong đó rồi thôi,chẳng có gì
            luyến lưu, tiếc nối. Có chăng chỉ Mẹ tôi buồn khổ, lo toan
            suốt cả cuộc đời.
               Tôi lớn lên trong làng Tề, cái tên gọi nghe buồn cười và
            mới lạ đối với dân làng Ngô Xá. Làng dựng nên sau đình
            chiến 1954, trong buổi giao thời phân chia Nam Bắc và chờ
            chính phủ Quốc Gia tiếp quản. Chừng khi tôi năm, sáu tuổi,
            chưa đủ khôn để hiểu những lời trêu chọc từ những trẻ con
            cùng xóm , cùng làng. Dường như chúng gọi tôi là Tây lai,
            là con Thực dân. Chúng không cho tôi tham dự vào những
            trò chơi tuổi nhỏ, cho nên tôi cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ từ
            tấm  bé.  Ở  tôi  có  gì  khang  khác  với  những  đứa  trẻ  bình
            thường.  Điều  này  khiến  Mẹ  tôi  đau  khổ,  điên  đầu  với
            những bàn ra, tán vào của bà con lối xóm, của bằng hữu
            thân sơ. Ngay như ông Vạn người kết-tóc-xe-tơ với mẹ tôi
            ở làng Ngô Xá này cũng tỏ ra bực bội,  gắt  gỏng với Mẹ
            suốt  mấy năm  liền rồi  bỏ đi  biệt xứ. Mẹ  con  tôi côi  cút,
            hẩm hiu, dựa vào nhau mà sống, mà chịu đựng bao nhiêu
            những gian truân phiền muộn cuộc đời

                                       143
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149