Page 149 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 149

Văn Thơ Lạc Việt

            chơi bơi thuyền với anh Bảo. Sau này mẹ tôi kể lại. Thì ra
            ông cố đạo muốn đem tôi đi, muốn nuôi nấng tôi khôn lớn,
            muốn cho tôi được trở về quê cha ở cách đây đến nữa vòng
            trái đât. Mẹ tôi không tán đồng. Mẹ nói người Pháp, thực
            dân Pháp thiếu trách nhiệm  với  dân tộc Việt  Nam.  Đành
            rằng mọi cuộc chiến tranh đều có nguyên lý, động cơ của
            nó. Nhưng công lý, đạo đức không cho phép người ta nhân
            danh  chiến  tranh  để  làm  chuyện  tồi  bại.  Bức  hiếp  một
            người đàn bà chân-yếu-tay-mềm để thỏa mãn dục vọng là
            tội ác. Gieo khổ đau cho người khác rồi ngoãnh mặt làm
            ngơ,đốt nhà người ta không một lời xin lỗi, che dấu hành vi
            xâm lược bằng mỹ từ khai phóng nhược tiểu, bão hộ thuộc
            địa thì trên hành tinh này chỉ có một nước Pháp văn minh,
            có văn hóa, có nhiều nhà tu hành lỗi lạc mới làm được như
            vậy mà thôi. Thực dân Pháp, vâng chính họ đã cấu kết với
            cọng sản chia đôi đất nước Việt Nam. Dẫu sao tôi cũng chỉ
            là giọt máu rơi của ông Tây xâm lược nào đó đã bỏ quên
            trên xứ sở này, vô tình như bọt bèo trên biển cả, như giọt
            sương mai tan biến đi khi nắng hồng trải lối. Gợi ý của ông
            cố đạo thể hiện lòng nhân từ của bậc tu hành. Mong rằng
            bên trong chiếc áo choàng đen kia là trái tim nhân ái, không
            phải là cạm bẫy phỉnh phờ. Điều mà mẹ tôi nhắm đến là
            chính sách thực dân của nước Pháp khi đô hộ Việt Nam và
            trách nhiệm của nước Pháp đối với dân tộc Việt Nam sau
            khi họ thất trận ở Điện Biên Phủ. Sự lựa chọn của mẹ tôi
            trước đề nghị của ông cố đạo và sau này ( cho tôi ) quả là
            có lý, có tình. Dầu sao cũng cám ơn sự chiếu cố của ông cố
            đạo. Dầu sao cũng cám ơn đời bởi tôi được sinh ra và lớn
            lên trong làng quê Việt Nam bát ngát tình người. Cám ơn
            Thượng  đế  đã  cho  con  có  người  Mẹ  quá  đỗi  dịu  dàng,
            nhưng vô cùng dũng cảm. Cám ơn Thầy đã cho con niềm
            tin và nghị lực. Quê hương tôi là Việt Nam ngàn lần yêu
            dấu  :  Là  Mẹ,  là  Thầy,  là  anh  Bảo,  là  làng  Ngô  Xá  thân
            thương có giòng sông Vĩnh Định hiền hòa thơ mộng.
               Mới  đó  mà  tôi  đã  vào  trường  Trung  học  Nguyển
            Hoàng.  Tôi  có  mẹ  chăm  lo  mọi  điều.  Tôi  có  thầy  Nghĩa
            hướng dẫn, chỉ dạy tận tình. Tôi có thầy cô giáo và bạn bè,

                                       148
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154