Page 151 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 151

Văn Thơ Lạc Việt

            bữa anh đánh đàn cho tôi hát khúc tình ca, bổng dưng tôi
            nghĩ đến đã có người con gái khác, hơn một lần có được
            hạnh phúc mong manh này, bên người tình yêu dấu, giữa
            buổi sáng trăng nên thơ, tình tứ như thế này. Thế là tôi òa
            khóc.  Anh  buông  đàn  ngồi  lặng  thinh.  Chừng  như  để  tôi
            qua  cơn  thổn  thức,  anh  nữa-đùa-nữa-thật  nói  rằng:  Nước
            mắt vốn dĩ là một loại hiếm quý, có thể nhiều hơn cả đại
            dương, có thể không có giọt nào, nếu để chảy ra ngoài là
            biểu hiện điều vui mừng hay hờn giận ngọt ngào, nếu để
            chảy vào trong là biểu hiện nỗi thương tâm thống hận ghê
            gớm. Có người khóc thật mà cũng có người khóc màu mè.
            Em đã khóc không như điều anh vừa nói, có thể là do em
            tưởng  tượng  ra  điều  gì  đó  khiến  em  tủi  thân,  mà  tưởng
            tượng là không có thật, do vậy có muốn khóc thêm lần nữa
            e rằng rất khó. Phải không ? Tôi không biết phải đáp lời
            anh  thế  nào  cho  phải.  Tôi  nhìn  anh  nồng  nàn  đắm  đuối.
            Điều mà tôi chờ đợi từ rất lâu vụt đến. Tôi bâng khuâng,
            bàng hoàng, ngây ngất. Nụ hôn anh nóng bỏng, nồng nàn,
            vụng dại, như một giao kết hẹn thề không diễn đạt bằng lời.
               Tôi đang sống với những mộng ước no tròn, tình yêu
            nồng thắm. Nhưng cuộc chiến tương tàn càng lâu càng dữ
            dội. Chiến tranh đã khuấy động những mơ ước hồn nhiên
            tuổi học trò. Trường học bãi khóa, đóng cữa bởi biểu tình,
            bạo  loạn.  Đường  phố  ngổn  ngang  bàn  ghế,  vật  cản  từ
            những  người,  những  tổ  chức  chống  đối  chính  phủ  miền
            Nam, trong khi ở làng quê Việt cọng gia tăng thu thuế, bắt
            bớ, chém giết và chôn sống bất cứ ai họ cho là kẻ thù. Việt
            cọng gây nên bao cảnh tương tàn, man rợ, không thể nào
            phôi pha trong lòng dân chúng. Đó là phần chính của câu
            trả lời vì sao người Quảng Trị rời bỏ quê cha đất tổ xuôi
            Nam, bỏ nước mà đi cho dẫu là ra đi trong ngậm ngùi cay
            đắng.Thầy Nghĩa kính  yêu ngàn đời của tôi cũng đã chết
            với đòn thù oan nghiệt như vậy. Đến lúc cả nhà chuẩn bị
            cho chị Thiện lên xe hoa về nhà chồng, thầy Nghĩa có việc
            khẩn phải vào quận Hải Lăng hội họp. Hơn hai ngày chưa
            thấy thầy về, cả nhà đang lo lắng thì dân làng cho biết hung
            tin, thầy đã bị Việt Cộng giết chết ở gần cầu Phương Lang.

                                       150
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156