Page 154 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 154
Quê Hương và Tình Yêu
không linh hồn, không trái tim, không biết rung động mà
chỉ biết có chiến thắng. Tôi đã đi qua một vùng sao-đỏ-búa-
liềm hò reo man rợ. Tôi đi tìm mẹ tôi. Mẹ đã lạc đâu trong
giòng người hỗn loạn. Đến đoạn cầu Dài, lố ngố những
người là người, ngổn ngang xe pháo của cả hai bên lâm
trận.Có những tiếng hô xung phong bắt trói được đáp trả
bằng những tiếng chửi thề quen thuộc của miền Nam và
tiếng lựu đạn nổ chát chúa từ những người lính Cọng Hòa
thất thế sa cơ. Họ tự sát để không rơi vào tay quân thù tàn
bạo. Khi những họng súng AK chĩa thẳng về hướng tôi. Tôi
nhào xuống sông Bến Đá như một phản ứng tự nhiên, sinh
tồn trong gang tấc. Tôi đã lặn bao lâu. Tôi đã bơi bao xa.
Tôi đã vượt thoát qua bao nhiêu làng mạc, núi đồi.Tôi đã
hóa thân làm bướm vàng đang nhởn nhơ nô đùa với anh
Bảo giữa đồng quê thanh bình tươi mát. Sau hơn hai tháng
nằm bệnh viện Huế, tôi trở lại Ty Xã Hội làm việc. Tòa
hành chánh tỉnh và tiểu khu Quảng Trị di tản về phía Nam
nơi giáp ranh giữa Thừa Thiên-Quảng Trị. Công việc của
Ty xã hội rối bời. Bộ xã hội phải điều đông nhân viên xã
hội từ các tỉnh khác giúp sức. Ngoài ra còn có những đoàn
thể thiện nguyện như Hồng thập tự, Tổng hội sinh viên
cùng chung lo việc ổn định đời sống của đồng bào. Tôi cố
gắng làm việc để quên đi niềm đau riêng tư, nhưng nào đâu
quên được. Mẹ ơi, mẹ đã bỏ con lại bơ vơ trên cõi đời này.
Thật ra Mẹ không chết ở đại lộ kinh hoàng. Mẹ tìm về làng
Ngô Xá. Lúc Việt Cộng cưỡng bức số dân làng ít oi còn lại
qua làn ranh đỏ ( bên kia sông Thạch Hãn ) mẹ không chịu
đi. Mẹ quyên sinh ở ngôi nhà bé nhỏ, xinh xinh của mình.
Mẹ đã chết ở nơi mà buổi sinh thời mẹ dừng bước giang
hồ, lãng tử. Là nơi mà số mệnh an bài tôi đã được sinh ra.
Mẹ đại biểu cho những phụ nữ Việt Nam đã bị thực dân
Pháp làm nhục đến nay lại bị Việt cọng đày ải và hăm dọa
bỏ tù. Mẹ chọn lựa chết cũng là cách để gặp lại ân nhân và
là bạn tâm giao,tri kỷ nơi suối vàng.
Tôi đã thật sự mất trắng rồi. Mất Mẹ, mất Thầy. Mất
quê hương tuổi thơ ngàn lần yêu dấu. Cho đến tận cùng mất
nước vào tháng tư 1975 tôi lại mất nốt cả anh, anh Bảo ơi.
153