Page 152 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 152

Quê Hương và Tình Yêu

            Cả họ hàng, lối xóm, bàng hoàng phẫn uất. Khi đến nơi tôi
            bàng hoàng khiếp đảm trước cảnh tượng vô cùng dã man:
            Ba người đàn ông trong đó có thầy tôi và cô gái còn rất trẻ,
            tất cả đều bị trói, bị chém từ sau gáy, bị chôn đứng dưới hố
            đất  mới  đào  chỉ  chừa  phần  ngực  trở  lên.  Mẹ  tôi  và  chị
            Thiện ngất xỉu khi nhìn cảnh tượng này. Tôi thảm thiết gọi
            thầy ơi và cùng với anh Bảo nhảy xuống hố vuốt mắt thầy,
            lần cỡi sợi dây trói. Sợi dây oan nghiệt. Hận thù. Tôi thấy
            mắt anh Bảo đỏ ngầu. Những đường gân máu hiện lên rõ
            như nỗi căm phẫn trong lòng anh. Lạ một điều cả hai chúng
            tôi đều không thể khóc được. Mắt ráo hoãnh mà cõi lòng
            thì bầm tím, tái tê. Cả làng ai cũng tiếc thương thầy. Họ nói
            Việt  Cộng  lại  tiếp  tục  trả  thù  những  chiến  sĩ  Việt  Quốc
            (VNQDĐ  )  như  Việt  cộng  tàn  sát  người  Quốc  Gia  trước
            đây ở miền Bắc.
               Năm  mươi  ngày  sau,  khi  nấm  mồ  thầy  tôi  chưa  kịp
            xanh cỏ thì những kẻ bức hại thầy  và chiến hữu của ông
            cũng đều bị  đền tội.  Trong  cuộc phục kích  của anh Mẫn
            quận trưởng - chồng chị Thiện -mười hai xác người bê bết
            máu được kéo lên từ con hói - ranh giới làng La Duy và
            Ngô Xá - để đồng bào nhận diện, chôn cất. Họ là cán bộ
            cấp ủy của Hải Lăng và Triệu Phong. Mọi người ai cũng
            ngạc nhiên khi nhận ra ông Vạn, người đã biệt làng, biệt xứ
            từ  rất  lâu.  Rồi  ông  Vạn  cũng  được  chôn  trong  phần  đất
            nghĩa trang của giòng họ Nguyển bởi ông cùng tộc với thầy
            dù không gần thân lắm. Mẹ tôi lại chít vành khăn trắng để
            tang cho người chồng cũ. Nhưng tôi biết trong tận cùng sâu
            lắng vành khăn kia, tâm hồn mẹ là chỗ của ân nhân, của
            bạn tri âm là thầy Nghĩa muôn vàn kính mến. Đêm đêm mẹ
            ngồi  lặng  thinh  nước  mắt  lưng  tròng.  Tôi  thương  mẹ  vô
            cùng. Tôi lại càng thương anh Bảo bội phần. Anh đã mất
            mẹ từ thuở nhỏ, nay phải mất cha bởi vết chém oan nghiệt
            hận thù. Những oái ăm, ngang trái từ làng quê Ngô Xá, có
            thể là bối cảnh chung của mọi miền đất nước Việt Nam thời
            bấy giờ.
               Năm đầu của thập niên 70, chiến tranh ở quê hương tôi
            trở nên khốc liệt. Thành phố Quảng Trị, Đông Hà lúc nào

                                       151
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157