Page 155 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 155
Văn Thơ Lạc Việt
Một cuộc di tản buồn tênh tan nát. Tôi đã theo giòng người
ra đi sau tháng tư đen thảm sầu đau đớn. Tôi đành đoạn ra
đi. Một sự chọn lựa vô cùng nghiệt ngã. Tôi ra đi không
hẳn là mời gọi của miền đất hứa, mà chính là nỗi ám ảnh
khủng khiếp khi phải đi dưới vùng sao-đỏ-búa-liềm hò reo
man rợ, khi phải chứng kiến người cộng sản tung hô chiến
thắng trên thống khổ điêu linh của triệu triệu dân lành. Có
thể các bạn chỉ đọc sách báo, nghe tin tức về Đại Lộ Kinh
Hoàng, về sự bức tử lẫn nhau giữa Quốc Gia và Cộng sản.
Nhưng tôi là chứng nhân của một thời đau xót Việt Nam.
Tôi đã nhìn thấy những người lính trẻ Bắc Việt thản nhiên
bắn giết dân lành vô tội miền Nam. Tôi đã chứng kiến cảnh
xe tăng T54 của Việt cọng đè lên thân xác cụ già trẻ nhỏ
trên Đại lộ kinh hoàng. Thảm cảnh đó làm sao mà quên
được. Làm sao mà cùng chung bầu trời, cùng hít thở không
khí với những con người vô nhân tính. Vâng, tôi đã ra đi
với những vành khăn tang trĩu nặng tâm hồn, với bào thai
chưa đầy ba tháng. Anh Bảo ơi, cám ơn anh đã cho em
những nụ hôn nồng nàn, quyến luyến. Những xúc cảm ân ái
tuyệt vời. những hạnh phúc thầm kín của một thời con gái,
dù rằng hạnh phúc đó rất mỏng manh, thảng thốt bởi những
tràng đạn pháo kích từ phía quân thù, hay những lần đi
phép quá vội vàng, ngắn ngủi mà áo trận giày sô còn vướng
bụi sa trường.
Anh không kịp đưa em về tới bến,
Nên thuyền nan vắng thiếu một tay chèo.
Con nước ngược có bập bùng gió chướng,
Xin hảy đừng chao đão hởi em yêu.
Đoạn thơ viết sau cùng của anh từ chiến trường Thượng
Đức Quảng Nam tôi vẫn mang theo suốt cả chặng hành
trình. Tôi đã ngâm nga như một người điên trên con tàu di
tản. Anh ở lại với quê hương thân yêu mịt mờ sương khói.
Đoàn quân anh lẽ loi cùng với những chiến sĩ Biệt Kích
Tây Hồ băng vượt Trường Sơn về biên giới Việt Lào sau
ngày Đà Nẵng thất thủ ( 29.3.1975 ) nay đã đi về đâu ?. Hai
mươi mốt năm trông chờ tin tức. Hai mươi mốt năm xa
cách, võ vàng. Thèm lắm bữa cơm có rau dền, canh hến.
154