Page 153 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 153
Văn Thơ Lạc Việt
cũng đầy ắp lính chiến. Bầu trời luôn ầm ĩ tiếng máy bay,
tiếng đạn pháo kích. Không gian khét lẹt mùi thuốc súng.
Bởi thế mà cuộc sống cũng trở nên nôn nóng, vội vàng.
Mãnh bằng tú tài toàn phần đang trong tầm tay với.
Ngưỡng cữa Đại Học đang rộng mở đón chờ. Nhưng trang
sách học không còn thơm mùi hoa bưởi, hoa cau, không
thấp thoáng màu hồng tương lai mời gọi mà chỉ thấy một
màu xám tro thê thảm võ vàng. Thế là tôi đành đoạn bỏ
ngang việc học hành. Tôi xin làm việc ở ty xã hội, một
phần để mẹ tôi nhẹ gánh cưu mang, phần khác để tôi có cơ
hội sẽ chia những đau buồn mất mát của đồng bào chiến
nạn. Anh Bảo cũng đành xếp bút nghiên theo việc đao
cung, lên đường ra trận mạc. Bên này hoặc bên kia chiến
tuyến, giữa hai ý thức hệ nghịch thù, anh Bảo và tôi đã rạch
ròi chọn lựa. Cuộc tình đang chín rộ. Vườn hồng đang nở
hoa. Thế mà chúng tôi đành chia xa, lâu thật lâu mới gặp
lại. Ước gì quả đất ngừng quay, mặt trời thôi mọc, để
những đôi tình nhân thời chinh chiến có được những ngày
bên nhau dài lâu bởi họ là kẻ đầu sông người cuối bãi, cùng
uống chung giòng gian truân thương nhớ ngút ngàn.
Mùa Hè đỏ lữa 1972 bất chợt đến với người dân Quảng
Trị như một nỗi kinh hoàng , ghê sợ. Thành phố tan hoang.
Làng mạc tiêu điều. Màu đỏ thắm của hoa phượng, cùng
với tiếng ve râm ran mùa Hạ, thông thường là khúc nhạc
lòng du dương của thời học trò trong trắng, nay đổi thành
màu máu tanh hôi và là điệu kèn buồn thảm tiễn đưa chiến
sĩ Quốc Gia, đồng bào chiến nạn đã bị quân Bắc Việt sát
hại trên đường di tản về Nam. Đại lộ kinh hoàng. Con
đường man rợ. Tôi đã đi dưới đạn pháo, súng thù với tâm
trạng rối bời, thảng thốt. Tôi đã thấy tận mắt những khuôn
mặt trẻ nón-cối-mũ -tai-bèo. Họ là những người lính rất trẻ,
bề ngoài trông bình thường giản dị, nhưng sao lòng họ khát
máu vô cùng. Họ nhắm thẳng vào đồng bào mà bắn. Xe
tăng T54 đè lên những thân xác cụ già, trẻ nhỏ. Những đụn
cát hai bên đường loang lỗ máu đào của hàng trăm dân lành
vô tội. Những thi thể gãy lìa, đứt đoạn. Van lơn, kêu xin
thật vô ích đối với " bộ-đội-cụ-hồ ", bởi họ là người máy,
152