Page 147 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 147
Văn Thơ Lạc Việt
họ của thầy, Mẹ đặt tên tôi là Nguyển Nam Phương. Con
gái mà không có Thị đệm thì cũng rất lạ đối với mọi người
thời bấy giờ, bởi vậy mà ngày tựu trường đầu tiên trong đời
lại có kỷ niệm đáng nhớ. Hôm đó cả mẹ, thầy Nghĩa đều
đưa tôi đến trường, dù từ nhà đến trường chỉ vài chục mét.
Ngôi trường mái ngói năm gian vừa mới được cất
lên.Tường quét vôi trắng và bàn học thì mới tinh, cáu cạnh.
Thầy hiệu trưởng Nguyển Đức Ga đọc diễn văn khai giảng
và giới thiệu những giáo viên của trường ( trong đó có chị
Thiện, con gái lớn của thầy Nghĩa ).Tiếp theo thầy Vọng
hiệu phó gọi tên học sinh vào lớp. Thầy gọi tên học sinh
nam trước. Đến lượt Nguyển Nam Phương không thấy ai
bước ra khỏi hàng, thầy gọi tiếp những tên khác. Khi danh
sách gọi tên đã hết, mọi học sinh đã vào lớp, chỉ mình tôi
còn đứng trơ trọi ở sân trường. Cũng may mẹ tôi tới kịp,
mẹ phân trần gì đó với thầy hiệu phó, tôi được nhận vào
lớp của cô Hảo.Trường tiểu học công lập Ngô Xá Đông là
trường mới lập, học sinh rất đông, gồm ba xã Triệu Trung,
Triệu Tài, Triệu Sơn nên nhà trường xếp lớp không theo độ
tuổi mà theo sức học qua khảo hạch. Nhờ học với thầy
Nghĩa mấy năm, tôi đọc thông viết thạo, biết làm toán, làm
văn nên được xếp vào lớp ba bậc tiểu học. Không lâu tôi
trở nên học sinh xuất sắc của trường được thầy cô giáo, bạn
học mến thương, nhưng trong tận cùng tâm khảm điều tôi
mong nhất là mau chóng đến Hè để được vui chơi cùng
anh Bảo.
Năm 1958 tôi đi thi bằng Tiểu học. Cả làng Ngô Xá chỉ
có 15 em đi thi trên tổng số 50 đi học. Một việc trọng đại
của đời người, mẹ tôi nói pha lẫn tự hào, đắc chí. Thầy
Nghĩa thì lúc nào cũng điềm đạm, ung dung. Thầy cho tôi
thời khóa biểu vừa học thi vừa chơi rất thoải mái. Tôi có
bốn giáo viên dạy kèm, ôn thi rất nhiệt tình và đầy tình
thương, trách nhiệm. Thầy Nghĩa và anh Bảo môn Toán.
Mẹ tôi và chị Thiện môn Văn và khoa học thường thức.
Thầy Nghĩa nói tôi có bộ nhớ lạ thường. Quả vậy, tôi
không thông minh để phát kiến những điều mới lạ, nhưng
những gì mà tôi đã đọc qua, đã từng trải thì tôi nhớ rất lâu,
146