Page 97 - Phẩm Tam Quốc
P. 97

tâm không bỏ cuộc giữa đường, Trong tình thế này, ngài phải “lấy yếu thắng

               mạnh”. Nếu không thể chiến thắng thì sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, không thể có
               khả năng thứ ba. Cho nên Tuân Úc đã nói, Tào công ơi Tào công, thành bại là
               ở lúc này! Viên Thiệu bất quá cũng chỉ là “người hùng áo vải” còn minh công
               là “thần vũ minh triết”, hơn nữa minh công là “Phụng thiên tử để lệnh kẻ
               chưa thần phục”, có lý nào để không thành công?

                  Giả  Hủ  cũng  muốn  Tào  Tháo  đánh  tiếp.  Theo  Tam  quốc  chí.  Giả  Hủ
               truyện, Giả Hủ nói với Tào Tháo, minh công trí tuệ hơn Viên Thiệu, dùng
               người  hơn  Viên  Thiệu,  dũng  cảm  hơn  Viên  Thiệu,  quyết  đoán  hơn  Viên
               Thiệu. Có bốn ưu thế lớn đó, mà nửa năm rồi vẫn chưa thắng là bởi minh
               công cứ nghĩ vạn nhất sẽ thua. Thực ra thì nắm đúng thời cơ, quyết tâm đúng

               lúc thì nhất định sẽ thành công trong chớp mắt.
                  Ý kiến của hai người rất đúng. Chiến tranh, là một sự kiện cực kỳ nguy
               hiểm. Nhất là trong thời đại vũ khí thô sơ, rất khó nói chắc là ai sẽ thắng. Vì

               vậy ý chí và quyết sách của tướng soái luôn luôn là mấu chốt của thành bại;
               và thắng lợi cuối cùng luôn có trong nỗ lực của người kiên trì hơn. Cụ thể
               trong cuộc chiến này, rõ ràng phía Tào Tháo là lấy ít đánh nhiều, lấy yếu
               thắng mạnh, vì vậy cần phải có ý chí, biết kiên trì, cần phải nắm được thời cơ
               trong sự kiên trì đó, một khi thời cơ đến.

                  Thời cơ nói đến là đến. Trong lúc Tào Tháo nghiến răng nghiến lợi quyết
               tâm kiên trì, đã có ba sự kiện khiến cuộc chiến bước vào giai đoạn thứ ba –
               “giai đoạn bước ngoặt”.

                  Sự kiện thứ nhất “Lưu Bị ra đi”. Sau khi từ Nhữ Nam về tới đại bản doanh
               của Viên Thiệu, Lưu Bị đề xuất với Viên Thiệu cần liên hợp với Lưu Biểu,
               Lưu Bị với Lưu Biểu đều là người họ Lưu, liên lạc với Lưu Biểu nhất định
               phải là Lưu Bị, Viên Thiệu liền để Lưu Bị “đưa quân bản bộ đến Nhữ Nam”.
               Nhân cơ hội này Lưu Bị đã ra đi. Vì sao Lưu Bị phải ra đi? Một khả năng, lúc

               Lưu Bị bại trận ở Nhữ Nam về đến Lê Dương, Viên Thiệu tỏ ra khó chịu.
               Lưu Bị lo lắng, đành phải nghĩ cách để tự liệu. Khả năng này không nhiều
               lắm. Qua những gì ghi chép trong sử sách thì cha con Viên Thiệu luôn “một
               lòng kính trọng” Lưu Bị. Khả năng Viên Thiệu thấy khó chịu là có thể có.
               Nhưng xưa nay Lưu Bị chưa từng quyết định hành động của mình theo sự
               khó chịu của người khác. Vả Viên Thiệu có khó chịu, cũng không là điều gì
               ghê gớm; hơn nữa vì tiền đồ to lớn của mình, Viên Thiệu có thể nhẫn nhục,

               chịu đựng giữ nó lại. Lưu Bị đã đi theo nhiều người, theo Công Tôn Toản
               đánh lại Viên Thiệu, theo Đào Khiêm đánh phá Tào Tháo, theo Tào Tháo
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102