Page 100 - Phẩm Tam Quốc
P. 100

chúng phản thân ly, Viên Thiệu mất hết ý chí chiến đấu, cùng con cả là Viên

               Đàm rời quân ngũ ra đi. Mất thống soái, quân Viên “tan rã mạnh”, đều biến
               thành tù binh, sách vở và báu vật của Viên Thiệu đều rơi vào tay Tào Tháo.
               Những thứ này vốn không nên đưa vào trong quân. Nhưng để chứng tỏ mình
               là “nho tướng phong độ” và “danh sĩ hàng đầu”, nên Viên Thiệu mới làm thế,
               kết quả là Tào Tháo “đã cười và nhận” toàn bộ. Viên Thiệu tự coi mình là
               cao sang, nhưng thực chất là phù hoa. Những người phù hoa, thích ra vẻ thì
               xưa nay không mấy ai hoàn thành được việc lớn. Theo Tam quốc chí – Vũ đế

               kỷ, một năm trước, lúc Viên Thiệu quyết định phát động chiến tranh, Tào
               Tháo đã cười nói, Viên Thiệu “đất đai tuy rộng, lương thực tuy nhiều”, nhưng
               đó lại là lễ vật chuẩn bị cho ta (Cũng đủ để biếu ta). Số sách vở và báu vật kia
               có thể là thu nhập ngoài danh mục.

                  Trận chiến Quan Độ là bước ngoặt lớn trong lịch sử Trung Quốc thời đó,
               vì vậy các nhà sử học đã hết sức coi trọng. Tam quốc chí – Vũ đế kỷ thậm chí
               còn ghi vào một đoạn “thần thoại” (Cũng có thể gọi là “quỷ thoại”). Kể rằng,
               thời Hoàn đế sao Thổ xuất hiện ở giữa Sở (nay là Hồ Bắc, Hồ Nam) và Tống
               (nay là vùng Thương Khâu, Hà Nam), thế rồi “nhà tiên tri” có tên là Ân Đạo
               nói quả quyết, mười lăm năm nữa sẽ có chân mệnh thiên tử xuất hiện giữa

               nước Lương và nước Bái, hơn nữa còn “anh dũng và vô địch”. Quả nhiên,
               mười lăm năm sau ở huyện Tiêu nước Bái (nay là thị trấn Hào Châu, An
               Huy), Tào Tháo đã phá Viên Thiệu ở Quan Độ, từ đó, Thiên hạ không còn
               giặc”.

                  Đương nhiên, đây là mấy chuyện vô căn cứ. Ngay như nhiều chi tiết trong
               trận chiến Quan Độ, các nhà sử học cũng nói khác nhau. Tam Quốc sử thoại
               của Lã Tư Miễn khi nói về trận chiến này, gần như đã phủ nhận những điều
               ghi trong Tam quốc chí. Lã thậm chí còn nói: “Binh mưu trong Tam quốc chí
               phần  lớn  không  tin  được”.  Cho  rằng  nguyên  nhân  để  Tào  Tháo  thắng  lợi

               không phải là do mưu lược mà chủ yếu là biết nghiến răng kiên trì tới cùng,
               chẳng có cách gì làm rõ được điều này, nếu bạn nào có hứng thú, xin cứ
               nghiền ngẫm xem sao.

                  Trận chiến Quan Độ kết thúc vào tháng mười năm Kiến An thứ X (năm
               200) thời Hán Hiến đế. Từ đó Viên Thiệu không sao vươn lên được nữa. Và
               tháng năm niên hiệu Kiến An thứ VII (năm 202), Viên Thiệu lâm bệnh, ho ra
               máu mà chết. Tháng bảy năm Kiến An thứ IX (năm 204), Tào Tháo đánh bại
               Viên  Thượng  người  thay  thế  Viên  Thiệu.  Tháng  tám,  Tào  Tháo  tiến  vào
               Nghiệp Thành, khóc tế Viên Thiệu, Tào Phi thuận tay giết dê, “tiếp quản”
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105