Page 103 - Phẩm Tam Quốc
P. 103

§10. THẮNG BẠI CÓ CỚ

                  Trận chiến Quan Độ quyết định vận mệnh và tiền đồ Trung Quốc thời đó
               đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Tào Thào, vào tháng mười năm

               Kiến  An  thứ  V  thời  Hán  Hiến  đế.  Khi  đó  Viên  Thiệu  có  mười  vạn  quân,
               tướng soái như hổ, mưu thần như lang. Lực lượng quân sự của Tào Tháo rõ
               ràng là kém xa, bộ hạ cũng cho rằng không thể thắng được Thiệu. Nhưng
               cuối cùng thì Tào Tháo đã lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, vậy nguyên
               nhân ở đây là thế nào?

                  Tháng mười năm Kiến An thứ V (năm 200) thời Hán Hiến đế, Tào Tháo
               giành thắng lợi trong trận chiến Quan Độ. Năm ngoái Viên Thuật đã chết, lúc
               này Viên Thiệu lại bại, anh em họ Viên cử thế vô song còn gì để hát nữa,
               miền bắc Trung Quốc bắt đầu thuộc họ Tào.

                  Thắng lợi gần như đã nằm trong dự đoán của Tào Tháo.
                  Thực tế thì từ lâu Tào Tháo đã liệt anh em Viên Thiệu vào danh sách đen.

               Theo Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, Bùi Tùng Chi chú dẫn Dật sĩ truyện của
               Hoàng Phủ Bật, lúc phu nhân Viên Phùng qua đời, anh em Viên Thiệu, Viên
               Thuật theo linh cửu về quy táng ở Nhữ Nam, đại hội tân khách, người đến
               điếu chừng hơn ba vạn. Đối mặt với ngần ấy tân khách, Viên Thiệu Viên
               Thuật tuy không thể không vờ như xót xa đau đớn, nhưng tự đáy lòng lại cảm

               thấy vô cùng đắc chí. Nhưng với những gì đã nhìn thấy bằng con mắt khách
               quan của mình, Tào Tháo đã nói nhỏ với Vương Tuấn – một người bạn, thiên
               hạ rồi sẽ đại loạn. Kẻ cầm đầu gây họa chính là hai người này. Nếu muốn
               bình định thiên hạ, cứu trăm họ, cần phải giết chúng. Vương Tuấn luôn nhận
               định Tào Tháo là “người hùng trong thiên hạ”, nên đã trả lời nói, có thể bình
               định thiên hạ, ngoài túc hạ, liệu còn ai nữa? Hai người “nhìn nhau mà cười”.
               Về sau, lúc Tào – Viên tranh giành, Vương Tuấn còn khuyên Lưu Biểu giúp
               đỡ Tào Tháo, tiếc là Lưu Biểu không theo.

                  Lúc đó Tào Tháo cũng chỉ nói vậy thôi, cuối cùng thì xuất quân vô danh,
               chí có thừa nhưng lực không đủ. Thực tế thì Tào Tháo đã phải đau đầu vì

               chẳng có cách gi để thắng được Viên Thiệu. Sau khi Tào Tháo nghênh đón
               thiên tử, Viên Thiệu lại càng không phục, nên gấp rút mở rộng quân và thiết
               bị, liên lạc với các chư hầu, cuối cùng đã có đất của bốn châu Ký, Thanh,
               Tinh, U, người đông thế mạnh, quân tráng ngựa khỏe, “Thiên hạ nhìn đó mà
               thấy sợ”. Còn Tào Tháo thì sao, bốn phía đều có địch: “Bắc có Thuật, thêm
               vào đó là Tôn Sách – một người bụng dạ chẳng tốt đẹp gì. Lúc xảy ra trận
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108