Page 107 - Phẩm Tam Quốc
P. 107

giương đông kích tây của Tào Tháo, không giữ Bạch Mã mà cho quân chi

               viện Diên Tân, là một; sau khi Tào Tháo đưa quân về Quan Độ, Viên Thiệu
               không nghĩ là Tào Tháo lấy lui để tiến, lấy thủ để công, lại cho quân đến
               Quan Độ, là hai; trong giai đoạn kình địch, lại phái Lưu Bị và Lưu Tích đến
               quấy nhiễu vùng ngoài Hứa huyện, không nghe theo Hứa Du đi ép thiên tử, là
               ba; lúc Tào Tháo tập kích Ô Sào, lại nghe theo Quách Đồ, phái khinh binh đi
               cứu  Ô  Sào,  phái  trọng  binh  tiến  đánh  Quan  Độ,  là  bốn.  Có  thể  nói,  Viên
               Thiệu đã phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác trong lúc chỉ huy. Kết cục

               của trận chiến Quan Độ nói là do Tào Tháo dụng binh như thần không bằng
               nói là do Viên Thiệu quá ư ngu xuẩn. Người xưa nói, lính tồi chỉ mất một,
               tướng kém thì chết cả lũ. Chủ soái sai lầm lại sai lầm, chiến tranh chỉ có bại.

                  Viên Thiệu vốn không phải là tướng tài, đó là nguyên nhân cơ bản mắc sai
               lầm trong chỉ huy. Kể về đặc điểm của Viên Thiệu, Tuân Úc nói ‘Thiệu trì trệ
               ít quyết, dễ mất thời cơ”; nghĩa là nhìn việc chậm, phản ứng chậm, mềm yếu
               không quyết luôn để mất thời cơ. Ngược lại, Tào Tháo “quyết ngay việc lớn,
               ứng  biến  không  cùng”,  có  thể  quyết  ngay  việc  lớn,  tùy  cơ  ứng  biến.  Tam
               quốc chí – Vũ đế kỷ nói, tháng giêng năm Kiến An thứ V (năm 200), đêm
               trước khi trận chiến Quan Độ mở màn, Tào Tháo lo việc đánh Lưu Bị. Lúc đó

               mọi người nói, người tranh giành thiên hạ với minh công chẳng phải là Viên
               Thiệu sao? Vì đâu minh công lại đánh Lưu Bị? Tào Tháo nói, Lưu Bị mới là
               hào kiệt. Nên diệt đi để trừ hậu họa. Mọi người lại nói, quân Viên đang áp
               cảnh, chúng ta đi đánh Lưu Bị, Viên Thiệu đem quân vòng ra phía sau chúng
               ta thì sao? Tào Tháo nói cứ yên tâm! Viên Thiệu “tuy có chí lớn nhưng giải

               quyết việc chậm”, hắn sẽ chẳng làm gì. Quả nhiên, cho tới khi Tào Tháo đánh
               Lưu Bị xong, bắt sống Quan Vũ và vợ con Lưu Bị giải về đến Quan Độ, Viên
               Thiệu vẫn yên ắng. Theo Tam quốc chí – Viên Thiệu truyện, khi đó, Điền
               Phong nói, nên thừa cơ tập kích Tào Tháo. Viên Thiệu nói, con nhỏ đang
               bệnh, để không chịu xuất quân. Điền Phong tức giận, giậm chân nói, cơ hội
               ngàn năm mới có! Sao lại nói là con ốm!

                  Một nguyên nhân khác dẫn tới chỉ huy sai lầm là dùng người không thỏa
               đáng. Dưới trướng Viên Thiệu có rất nhiều nhân tài. Nhan Lương, Văn Sú có
               dũng. Điền Phong, Hứa Du có mưu, Thư Thụ, Quách Đồ có trí, Thẩm Phối,
               Phùng  Kỷ  tận  trung,  cho  nên  Khổng  Dung  mới  quả  quyết  rằng  Tào  Tháo

               không phải là đối thủ. Theo “Tam quốc chí – Tuân Úc truyện”, Khổng Dung
               từng nói với Tuân Úc “Điền Phong, Hứa Du, những người mưu trí, lập kế cho
               Thiệu; Thẩm Phối, Phùng Kỷ, những người tận trung, làm việc cho Thiệu;
               Nhan Lương, Văn Sú, đứng đầu ba quân, thống binh cho Thiệu, thực khó
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112