Page 109 - Phẩm Tam Quốc
P. 109

Chủ soái không danh nghĩa, mưu thần có nhược điểm, đó là điều tệ hại và

               tệ hại hơn khi họ đấu với nhau. Trước là Quách Đồ căm hận Thư Thụ, sau là
               Phùng Kỷ hãm hại Điền Phong. Ý kiến của Quách Đồ, Thẩm Phối và Thư
               Thụ, Điền Phong khác nhau là chuyện thường. Trong lúc bàn luận, khó tránh
               khỏi nhân nhìn trí, đâu có chuyện nhất trí hoàn toàn? Chỉ cần lấy công tâm;
               không đề phòng mà tranh luận thì vẫn có thể hợp tác. Nhưng ở tập đoàn Viên
               Thiệu thì không như vậy. Bàn bạc vừa xong, Quách Đồ đã đi nói xấu Thư
               Thụ,  nói  Thư  Thụ  “nắm  quyền  trong  ngoài,  uy  trấn  ba  quân”,  nếu  không

               khống chế ngay, e sau này sẽ không kịp. Viên Thiệu bắt đầu nghi ngờ, không
               chỉ rút bớt quân quyền của Thư Thụ mà còn không theo Thư Thụ. Thư Thụ
               muốn từ chức cũng không được, bất đắc đĩ phải theo chân Viên Thiệu sang
               sông. Trước khi lên thuyền, Thư Thụ ngẩng mặt nhìn trời than thở, Hoàng Hà
               bao la mênh mang, e rằng ta một đi mà không trở lại!

                  Quả nhiên, Viên Thiệu bại trận, Thư Thụ bị bắt, rơi vào tay Tào Tháo. Lẽ
               ra Thư Thụ đã cùng Viên Thiệu rút lui, nhưng Viên Thiệu chạy thục mạng,
               có nghĩ gì đến sự sống chết của bộ hạ? Thư Thụ không kịp sang sông, nên bị
               bắt làm tù binh. Được giải đi gặp Tào Tháo, trên đường Thụ cứ gào to “Thụ
               không hàng đâu”. Lúc gặp Tào Tháo, Thụ nói “làm phúc giết nhanh lên”.

               Thư Thụ cũng là bạn cũ của Tào Tháo. Tào Tháo bước đến nói, trời long đất
               lở, bãi biển nương dâu, nào ngờ chúng ta lại gặp nhau. Thư Thụ nói, Viên
               công sai lầm, cùng đường mạt lộ (Ký châu thất sách, phải chạy lên bắc). Trí
               tuệ và lực lượng của Thụ đã dùng hết, có sống cũng chỉ là tù binh của ngài.
               Tào Tháo nói “Bản Sơ vô mưu, không dùng kế của ông”, nay ông hợp tác với

               ta, thế nào? Thư Thụ nói, tính mạng của cả nhà đang nằm trong tay Viên
               Thiệu, xin Tào công giết tôi đi! Chẳng còn cách nào khác, Tào Tháo đành
               phải giết Thư Thụ. Tào Tháo nói, giá ta có Thư Thụ sớm hơn, thì việc thiên
               hạ đã chẳng phải lo nghĩ nhiều.

                  Mưu sĩ của Viên Thiệu đang đấu với nhau, việc nhà của Viên Thiệu cũng
               đang ầm ĩ. Viên Thiệu có ba con trai: Viên Đàm, Viên Hi, Viên Thượng,
               người mà Viên Thiệu thích nhất là Viên Thượng. Lí do rất đơn giản, Viên
               Thượng xinh đẹp nhất. Chúng ta đều biết, Viên Thiệu là một mẫu người tài,
               Tam quốc chí nói, Thiệu “Tư thế uy vũ, dung mạo ngời ngời”. Viên Thiệu
               nghĩ,  thay  thế  người  đẹp  già  phải  là  người  đẹp  trẻ,  vì  vậy  muốn  lập  Viên

               Thượng  làm  tự,  nhưng  không  biết  nói  thế  nào.  Viên  Thiệu  liền  mượn  cớ
               muốn khảo sát năng lực của chúng, để ba người con và một đứa cháu ngoại,
               mỗi người lĩnh một châu: Viên Đàm là Thứ sử Thanh châu, Viên Hi là Thứ
               sử U châu, Cao Cán là Thứ sử Tinh châu, Viên Thượng và mình cùng giữ căn
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114