Page 108 - Phẩm Tam Quốc
P. 108

địch nổi!

                  Nhưng vẫn còn những điều khiến Tuân Úc phải lo nghĩ. Họ đều là những
               nhân tài, không thể phủ nhận, nhưng họ đều có nhược điểm: “Điền Phong
               thẳng nhưng hay phạm thượng, Hứa Du tham và bất trị, Thẩm Phối mạnh
               nhưng vô mưu, Phùng Kỷ quyết đoán, luôn cho mình là đúng”. Thẳng mà

               phạm thượng, cơ mưu ít được dùng; tham mà bất trị, trung thành khó được
               bảo  đảm;  mạnh  mà  vô  mưu,  quyết  sách  khó  chu  đáo;  quả  quyết  luôn  cho
               mình là đúng, làm việc khó tránh khỏi bá đạo. Thậm chí Tuân Úc còn dự
               đoán, nếu người nhà Hứa Du phạm pháp, hai người tận trung như Thẩm Phối,
               Phùng  Kỷ  tất  sẽ  không  nể,  chấp  pháp  như  sơn,  Hứa  Du  nhất  định  sẽ  làm
               phản. Còn Nhan Lương và Văn Sú, bất quá chỉ là những kẻ thất phu hữu

               dũng, “chỉ một trận là tóm được”. Kết quả hoàn toàn như lời Tuân Úc, Điền
               Phong vào tù, Hứa Du làm phản, Nhan Lương và Văn Sú đều bị mất đầu.
                  Nhưng nếu chỉ riêng số người đó có khuyết điểm thì không đáng ngại. Ở

               đời được mấy ai thập toàn thập mỹ, ai cũng có nhược điểm. Cái gọi là “hiểu
               người giao việc”, mấu chốt là phải hiểu rõ từng người, đâu là ưu điểm, đâu là
               khuyết điểm, phải làm gì để phát huy sở trường, hạn chế sở đoản. Tiếc là
               Viên Thiệu không hiểu như vậy. Nguyên tắc dùng người của Viên Thiệu chỉ
               là thích hay ghét. Tiêu chuẩn để thích hay ghét rất đơn giản, thích những kẻ
               hay ton hót, bợ đỡ; ghét những ai hay có ý kiến. Điền Phong hay nêu ý kiến,

               Viên Thiệu cho Điền Phong vào nhà lao; Thư Thụ thích nêu ý kiến, Viên
               Thiệu để Thư Thụ ngồi trên ghế lạnh, kết quả việc Thư Thụ ngồi trên ghế
               lạnh là quyết sách của Viên Thiệu phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.
               Viên Thiệu tiến quân Lê Dương, phái Nhan Lương đi đánh Bạch Mã. Thư
               Thụ  đã  nhắc  nhở,  Nhan  Lương  nóng  nảy,  khó  nhẫn  nhịn,  tuy  kiêu  dũng,
               nhưng không thể một mình đánh một mặt. Viên Thiệu không theo, kết quả
               Nhan Lương bị giết. Tào Tháo đưa quân về Quan Độ, Thư Thụ khuyên Viên

               Thiệu nên đóng quân ở Diên Tân, chia quân đến Quan Độ. Phía Quan Độ vừa
               đánh đã thắng, đại quân cứ đóng ở Diên Tân, sau đi cũng không muộn. Nếu
               tiền phương bất lợi, chúng ta còn đường rút. Viên Thiệu lại không theo, kết
               quả là bị Tào Tháo lôi vào đầm lầy. Tào Tháo tập kích Ô Sào, Thư Thụ lại có
               ý kiến, phái Tưởng Kỳ dẫn đội biệt động cắt đường rút của Tào Tháo. Viên
               Thiệu lại không theo, kết quả là toàn bộ vốn liếng bị đốt sạch. Tính cách của

               Viên Thiệu khá đặc biệt, khả năng cũng khác lạ, phàm là ý kiến chính xác, có
               lợi cho mình, theo bản năng Viên Thiệu nhất định sẽ chống lại, càng có lợi
               Viên Thiệu càng không theo. Thực là điều kỳ lạ.
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113