Page 95 - Phẩm Tam Quốc
P. 95

gì! Tào Tháo cũng cười và thần thái vẫn như không. Một lúc sau Văn Sú và

               Lưu Bị đưa sáu ngàn kỵ binh tới. Các tướng lĩnh đều hỏi, đã đến lúc lên ngựa
               chưa? Tào Tháo nói vội gì. Quả nhiên sau lúc kỵ binh của Văn Sú và Lưu Bị
               tới, phát hiện thấy quân trang quân dụng đầy đất, tất cả đã xuống ngựa đến
               cướp. Đúng lúc đó Tào Tháo mói hạ lệnh, và rồi tiếng thanh la, tiếng chiêng
               trống đã vang dậy trời đất, sáu trăm thiết kỷ nhanh chóng từ sườn núi phóng
               tới, quân Viên bị đánh cho tơi bời khói lửa.

                  Trận đánh đó thực nổi đình đám, ngay như Tam quốc chí tiếc bút mực là
               vậy mà cũng phải mô tả thật tỉ mỉ trong Vũ đế kỷ, gọi đó là trận “đại phá”.
               Văn  Sú  một  viên  tướng  khác  của  Viên  Thiệu  bị  chém  dưới  ngựa  (nhưng
               không thể xác định đó là công lao của Quan Vũ), Lưu Bị chạy luôn. Thế rồi

               trong lúc quân Tào đang ăn mừng thắng lợi, Quan Vũ đã để lại một bức thư
               và tất cả những gì Tháo ban thưởng rồi lén ra khỏi doanh trại Tào Tháo, đi
               tìm người anh chạy còn nhanh hơn thỏ kia.

                  Tào  Tháo  giành  được  thắng  lợi  ban  đầu,  nhưng  vẫn  chưa  yên  tâm.  Tào
               Tháo biết rõ thực lực của mình không bằng Viên Thiệu, vì vậy đã rời bỏ Bạch
               Mã và Diên Tân, toàn quân lui về Quan Độ. Làm như vậy có nhiều cái lợi, có
               thể tập trung binh lực, có thể tiết kiệm tài lực và còn có thể dụ địch vào sâu.
               Một khi quân địch vào sâu thì đường tiếp tế sẽ dài hơn. Đường tiếp tế dài
               hơn, giá thành cuộc chiến sẽ tăng thêm, khả năng thắng lợi sẽ giảm đi nhiều.

               Nhìn vào bản đồ chúng ta thấy rõ, tác chiến với Viên Thiệu ở Bạch Mã và
               Diên Tân Tào Tháo bất lợi, đưa chiến tranh đến Quan Độ là có lợi cho Tào
               Tháo. Vì vậy, trong lúc địch mạnh ta yếu thì nên “địch tiến ta lui” không nên
               tính toán đến sự được mất một thành trì nào đó.

                  Tào Tháo thực sáng suốt. Tào Tháo làm được như vậy vì tinh thần sung
               mãn, vì thấu hiểu đạo lý “đừng nên vì chuộng hư danh mà chuốc lấy họa”.
               Viên Thiệu thì trái lại, rất thích hư danh, nhất là thích được bộ hạ tâng bốc
               “thế  không  thể  ngăn”,  “không  có  đối  thủ”.  Vì  vậy,  khi  Tào  Tháo  vừa  lui,
               Viên Thiệu đã tiến quân hoàn toàn không ngờ rằng Tào Tháo lấy lui để tiến
               lấy thủ để công.

                  Tháng bảy, quân Viên Thiệu tiến vào Dương Võ. Tháng tám quân Viên
               Thiệu tiến thêm nữa, gần tới Quan Độ thì cho quân hạ trại, từ đông sang tây,
               doanh trại san sát kéo dài hàng hơn mười dặm. Lúc này thì Tào Tháo đã hết
               đường lui, đành phải lập doanh hạ trại. Chiến tranh đã bước vào giai đoạn hai

               – “giai đoạn đối đầu”.
                  Trong giai đoạn này “hàm lượng kỹ thuật” rất cao. Trước hết, Viên Thiệu
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100