Page 90 - Phẩm Tam Quốc
P. 90
các tướng lĩnh khác. Lần cuối cùng Trương Tú được phong tới hai ngàn hộ,
những người khác không quá một ngàn hộ.
Đương nhiên, tấm biển mà Tào Tháo dựng nên, về sau có thể đã bị báo thù.
Sau đó tám năm, Trương Tú theo chân Tào Tháo đi đánh Ô Hoàn, giữa
đường không rõ vì sao đã chết. Ngụy lược nói, chết vì sợ Tào Phi. Để lấy
lòng Tào Phi, nhiều lần Trương Tú đã mời Tào Phi tụ tập chơi bời, nào ngờ
Tào Phi đã phẫn nộ nói, người giết anh ta, sao còn dám mặt dày mày dạn đến
gặp ta! Trương Tú “thấy sợ và tự sát”. Án thực đáng ngờ, nhưng không bàn
tiếp. Nhưng việc con của Trương Tú là Trương Tuyền bị giết là sự thực.
Trương Tuyền liên quan tới án mưu phản của Ngụy Phúng nên bị giết. Nghe
nói vụ án “có đến mấy ngàn người liên quan bị giết”, lúc đó là năm Kiến An
thứ XXIV (năm 219), hai mươi năm sau khi Trương Tú đầu hàng. Đây là lần
thanh lọc cuối cùng khi Tào Tháo còn sống và Tào Phi là người ra tay. Lúc
này cũng chẳng có cách gì để xét rõ vì sao Trương Tuyền lại bị cuốn vào vụ
án đó. Nguyên nhân thứ nhất, có thể vì Tào Phi đã bức chết cha mình, nên vì
lòng hận thù hoặc vì khiếp sợ, Trương Tuyền tham gia phản đảng của Ngụy
Phúng. Nguyên nhân thứ hai, có thể bị nghi đã gián tiếp mưu hại Trương Tú,
Tào Phi lo sợ Trương Tuyền báo thù, nên bức Tuyền mưu phản, rồi giết
Tuyền diệt khẩu. Nguyên nhân thứ ba có thể là Tào Phi không bức chết
Trương Tú, nhưng cũng hiểu rằng, Tào Tháo mua chuộc Trương Tú hoàn
toàn là do nhu cầu chính trị, chứ đâu có quên được mối thù giết con, muốn trả
thù nhưng không thể nhằm vào Trương Tú, nên phải đem Trương Tuyền ra
thế mạng. Tóm lại, Trương Tuyền chết có nhiều khả năng là án oan hoặc bị
bức lên Lương Sơn. Sự thực thì lòng dạ báo thù của Tào Tháo rất nặng nề. Và
mỗi khi báo thù thì không hề run tay. Có ai đó đã nói rằng Tào Tháo không
biết báo thù thì xin nói là đã nhầm rồi. Có điều, đã nhẫn nhịn suốt hai mươi
năm rồi mới báo thù thì không hố là “gian hùng”.
Nhưng Tào Tháo lẫn Tào Phi đều rất tốt với Giả Hủ. Vì qua việc này,
người được lợi nhất vẫn là Tào Tháo. Trương Tú chẳng qua là tìm được lối
thoát, Giả Hủ như người tìm được nhà, còn Tào Tháo mới là người thu được
vốn liếng chính trị rất lớn. Vì vậy, thái độ Tào Tháo đối với Giả Hủ và
Trương Tú là khác nhau. Với Trương Tú là lôi kéo và đề phòng, nhưng vờ
như không đề phòng; với Giả Hủ thì vừa cảm kích vừa tán thưởng, và cảm
kích thực sự, tán thưởng thật sự. Lúc Trương Tú đến đầu hàng, Tào Tháo đã
cảm kích cầm tay Giả Hủ nói, ngài đã để người thiên hạ tin tưởng ta. Đó là
lời chân thực không phải khách sáo. Tào Tháo như người chết đuối vớ được
cọc nên đã cảm kích thực sự, Tào Tháo tán thưởng sự mưu lược hơn người