Page 88 - Phẩm Tam Quốc
P. 88
quốc sĩ thiên hạ sao? Tại trận, Trương Tú nghe mấy lời đó đã kinh hoàng thất
sắc, hỏi lại “sao ngài nói vậy? Nhưng điều cần nói Giả Hủ đã nói và đó là sự
thực. Thế là Trương Tú liền hỏi nhỏ Giã Hủ, ngài chẳng nể nang gì cả, đã để
sứ giả của Viên Thiệu đi mất, chúng ta phải làm gì đây? Giả Hủ nói dễ thôi,
chúng ta sang chỗ Tào Tháo. Trương Tú nói, Viên Thiệu lớn mạnh, Tào Tháo
nhỏ yếu, lại hận chúng ta, vì sao vẫn phải sang với Tào Tháo? Giả Hủ nói,
chính vì thế mà nên sang với Tào Tháo. Thứ nhất, Tào Tháo “Phụng thiên tử
để lệnh thiên hạ” (chú ý, Già Hủ nói là “Phụng thiên tử” không phải là “Ép
thiên tử”) nên có ưu thế về chính trị, sang với Tào Tháo mới là danh chính
ngôn thuận. Thứ hai, Viên Thiệu người đông thế mạnh, Tào Tháo người ít thế
yếu, chúng ta đến với Viên Thiệu thì chẳng thấm vào đâu, nhưng đến với Tào
Tháo thì khác gì lúc đói bụng được một miếng cơm, chúng ta sẽ được coi
trọng, sẽ có lợi. Thứ ba, phàm những người có chí bá vương sẽ không mấy để
ý tới ân oán cá nhân, ngược lại chúng ta sẽ là tấm gương để họ nói với thiên
hạ, lòng khoan dung độ lượng của Tào Tháo, biết lấy đức báo oán, chúng ta
mới được an toàn. Vậy, xin tướng quân cứ yên tâm.
Giả Hủ tính toán rất đúng. Trương Tú vừa đến, Tào Tháo đã ra đón và vui
mừng kéo tay Tú (cầm tay Tu), bày tiệc để Tú tẩy trần (vui vẻ thết yến) và
lập tức bổ nhiệm Trương Tú là Dương Võ tướng quân, phong Liệt hầu. Hơn
nửa đế biểu lộ thành ý của mình, Tào Tháo để con là Tào Quân cưới con gái
của Trương Tú làm vợ, hai người trở thành thông gia, giống như năm nào
Lưu Bang đối đãi với Hạng Bá, trước Hồng Môn Yến. Còn như ân ân oán
oán thì một chữ cũng không nhắc tới, Từ đó, Trương Tú trở thành chiến
tướng võ dũng dưới trướng Tào Tháo, và Giả Hủ trở thành mưu thần quan
trọng luôn ở bên Tào Tháo. Tiếp đó, hai người đã lập công lớn trong trận
chiến Quan Độ. Tam quốc chí. Trương Tú truyện nói, “Trong chiến dịch
Quan Độ, Tú chiến đấu lập công”. Sau này chúng ta sẽ nói tới những công
hiến của Giả Hủ.
Thực tình, Trương Tú chỉ đến hàng chứ có biết gì đâu. Còn Tào Tháo và
Giả Hủ thì lòng dạ sáng như gương, biết mà không nói. Hai người này rất
hiểu về chính trị. Họ đều hiểu rõ một đạo lý: cái mà thiên hạ tranh giành
chính là lòng người. Được lòng người thì được thiên hạ, mất lòng người thì
mất thiên hạ. Và muốn giành được thiên hạ thì phải biết khoan dung đại
lượng, phải có chính sách không nhắc lại chuyện cũ, dù là vờ thì cũng phải
vờ cho khéo. Điều đó phải có điển hình, có mẫu. Sức mạnh của mẫu là vô
cùng, nó tốt hơn những lời nói khéo rất nhiều. Vừa hay Trương Tú là tài liệu
tốt nhất để thành điển hình, thành mẫu. Trương Tú đã bị đánh tơi bời, phải