Page 89 - Phẩm Tam Quốc
P. 89
tháo chạy. Trương Tú có hận thù với Tào Tháo và là người đã đầu hàng lại
phản bội. Một người như vậy mà Tào Tháo còn dung thì liệu ai là người Tào
Tháo không dung? Tào Tháo tin tưởng một người như vậy thì liệu còn ai Tào
Tháo không tin tưởng? Ngược lại, Viên Thiệu ngay cả em mình cũng không
tin thì mong gì được người thiên hạ quy thuận, theo về?
Trương Tú đến rất đúng lúc. Lúc này Tào Tháo “Phụng thiên tử để lệnh kẻ
chưa thần phục” đã ba năm, còn nhiều người trong thiên hạ chưa phục. Tiếng
tăm Tào Tháo cũng chưa thật tốt. Về sau Trần Lâm thay mặt Viên Thiệu khởi
thảo hịch văn đánh Tào, đã mắng chửi Tào Tháo đến tối tăm mặt mũi, coi là
một con người không hề biết đến đạo đức, chỉ giỏi như vuốt của con chim
ưng, thậm chí còn nói “Xem trong sách vở xưa nay những kẻ tham tàn bạo
ngược vô đạo cũng chưa bằng Tào Tháo”, đúng là lưu manh số một, tồi tệ
nhất trên đời. Xưa nay lời lẽ vạch trần tội ác đến thế là cùng, trong đó không
khỏi có chỗ chưa thực, vu khống, nhưng không có lửa thì làm sao có khói,
nên có những việc, Tào Tháo không nói rõ ràng, không biện giải được. Như
việc giết Biên Nhượng, chém giết cả thành Từ châu là nỗi nhục không sao
rửa sạch được. Mùa thu năm Sơ Bình thứ IV (năm 193) thời Hán Hiến đế,
Tào Tháo thân dẫn đại quân xông thẳng đến Từ châu để trả thù cho cha là
Tào Tung em là Tào Đức bị Trương Khải là bộ tướng của Từ châu mục Đào
Khiêm cướp bóc và giết chết. Đào Khiêm chạy về Đàm Thành (nay là huyện
Đàm Thành, Sơn Đông), Tào Tháo liền trút giận lên đầu nhân dân Từ châu,
cho quân càn quét, lạm sát người vô tội, bên sông Tứ Thuỷ “hàng mấy vạn
nam nữ bị giết”, trên sông Tứ Thuỷ ngập đầy xác chết, dòng nước ngừng
chảy. Nhiều thành trì trong khu vực Từ châu “mất cả hình lẫn dáng”, không
chỉ không có bóng người mà gà chó cũng bị giết sạch, một thảm cảnh nơi trần
thế. Vì vậy sau này lúc Tào Tháo dự định sẽ đánh Từ châu một lần nữa, Tuân
Úc nói thẳng, nhất định quân dân Từ châu sẻ chống cự cho đến chết, quyết
không đầu hàng, vì lần trước đã bị giết quá nhiều người. Đúng, lần trước Tào
Tháo đã báo thù quá mức. Dù tội ác của Đào Khiêm là quá lớn, nhưng nhiều
nhất cũng chỉ nên giết Đào Khiêm hoặc một số người, liên quan gì đến trăm
họ? Lạm sát người vô tội như vậy, lẽ nào không phải là bệnh cuồng, tán tận
lương tâm?
Vì vậy Tào Tháo rất mong có cơ hội để thể hiện tình cảm cao thượng và
tấm lòng rộng mở của mình; rất cần có điển hình để chứng minh sức dung
người và trái tim nhân ái của mình. Trương Tú đến đúng lúc, Tào Tháo vui
mừng khôn xiết. Vì vậy, Tào Tháo không chỉ bỏ qua mọi hiềm khích mà
trước sau như một ra mặt tin tưởng Trương Tú, phong thưởng hậu hĩnh hơn