Page 87 - Phẩm Tam Quốc
P. 87

tự mãn đắc chí. Tháo còn kiểm điểm trước Tuân Úc, vì không nghe theo lời

               tiên sinh nên mới thế này.
                  Trong thực tế, khen người khác tự trách mình luôn là tác phong của Tào
               Tháo.  Năm  207  (năm  Kiến  An  thứ  XII  thời  Hán  Hiến  đế),  Tào  Tháo  bắc
               chinh Ô Hoàn và giành được toàn thắng. Trên đường về lúc đến Ký châu, trời

               lạnh giá, không một bóng người, hành quân suốt hai trăm dặm không có một
               giọt nước, quân lương cũng chẳng còn bao nhiêu “đã phải giết hàng ngàn con
               ngựa để làm lương, đào xuống đất hàng ba mươi trượng vẫn không có nước”.
               Sau khi về tới Nghiệp Thành, Tào Tháo đã phong thưởng cho từng người.
               Tào Tháo nói, lần này thắng lợi, hoàn toàn là do may mắn. Lời khuyên của
               các vị chính là kế sách vẹn toàn. Vì vậy mới cảm tạ các vị, từ nay rất mong

               được các vị có gì nói nấy, cái gì đáng nói thì nói, không phải lo nghĩ (không
               có  gì  khó  nói).  Việc  này  được  ghi  trong  Tào  Man  truyện,  Một  cuốn  sách
               không mấy thân thiện với Tào Tháo, có thể tin được.

                  Ngay từ tháng hai năm đó, Tào Tháo đã cho ban “Phong công thần lệnh”,
               nói: Ta khởi nghĩa binh, trừ bạo loạn, đến nay đã mười chín năm rồi, chiến tất
               thắng, công tất khắc, chinh tất phục, chẳng lẽ đó là công lao của ta? Tất cả
               đều nhờ vào sức lực các vị hiệp sĩ đại phu!

                  Bại  trận  thì  tự  kiểm  điểm,  thắng  trận  lại  cảm  tạ  người  khác,  cảm  tạ  cả
               những người khuyên không nên đánh trận, tình cảm đó, tấm lòng đó thực
               khác xa với tình cảm của lũ Viên Thiệu, Viên Thuật. Tào Tháo không hổ là
               đại anh hùng, có khí thế to lớn, có tấm lòng rộng mở. Trên thực tế, chính nhờ
               sự gan dạ hiểu biết phi phàm đó, nhờ có tác phong biết khen người và trách
               mình đó, Tào Tháo đã liên tục chiến thắng kẻ thù, đối thủ, lần lượt thu nhận

               được  nhiều  dũng  tướng  và  mưu  thần  và  cũng  là  một  trong  những  nguyên
               nhân để nhiều lần Tào Tháo chuyển bại thành thắng, biến khó thành dễ. Khí
               thế và lòng gan dạ sự hiểu biết đó đã có sức kêu gọi, có sức ngưng tụ. Ngay
               như Trương Tú, một người đã phản lại Tào Tháo thì lần nữa lại đến hàng Tào
               Tháo, chuyện xảy ra vào tháng mười một năm Kiến An thứ IV (năm 199)
               thời Hán Hiến đế.

                  Theo ý của Giả Hủ, lần thứ hai Trương Tú xin hàng Tào Tháo. Theo Tam
               quốc chí. Giả Hủ truyện, bấy giờ Viên Thiệu và Tào Tháo đang quyết đấu
               một  trận  sống  mái,  cả  hai  đều  đang  tranh  thủ  lực  lượng  trung  gian.  Viên
               Thiệu cho người đến chiêu nạp Trương Tú, Giả Hủ khuyên nên sang hàng

               Tào Tháo. Giả Hủ tự ý nói với sứ giả của Viên Thiệu, phiền túc hạ về nói lại
               với Viên Bản Sơ, là anh em mà họ chẳng thể dung được nhau, lại dung được
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92