Page 86 - Phẩm Tam Quốc
P. 86

phá tướng quân, không thất sách, cũng chưa hết sức, không thể đánh mà lui,

               tất ở hậu phương có chuyện gì đó. Tào Tháo đã đánh lui được quân truy kích
               của tướng quân, sẽ cảm thấy nhẹ gánh, yên tâm đi đường, để tướng lĩnh đoạn
               hậu sẽ không phải là đối thủ của tướng quân, vì vậy tất thắng. Trương Tú
               nghe mấy lời đó như người nằm mơ đã tỉnh hẳn, lòng dạ thấy vui sướng và
               bái phục, bái phục đến sát đất. Tôi đọc Tam quốc chí. Giả Hủ truyện, đọc đến
               đoạn này, tự nhiên đã đập bàn và kêu tuyệt.

                  Quả nhiên, Giả Hủ liệu việc như thần. Tào Tháo vội vàng lui quân, đúng là
               hậu phương đã có chuyện. Theo chú dẫn Hiến đế Xuân Thu của Bùi Tùng
               Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, Tào Tháo nhận được tình báo, Điền
               Phong  mưu  sĩ  của  Viên  Thiệu  đề  nghị,  tập  kích  Hứa  huyện  nhân  lúc  Tào

               Tháo nam chinh “Ép thiên tử để lệnh chư hầu, có thể định luôn được bốn
               biển”. Rõ ràng đây là chuyện lớn, Tào Tháo không thể không bỏ qua Trương
               Tú. Có điều, đúng như Giả Hủ đã suy nghĩ, Tào Tháo đã rút lui, không phải
               bại lui, nên quân lui có kế hoạch, có tổ chức từng bước, từng bước có trình
               tự, vì vậy trong quá trình lui quân vẫn có thể cho quân đánh trở lại. Tình hình
               lúc đó là vô cùng nguy cấp. Phía sau có Trương Tú truy sát, phía trước có
               Lưu Biểu ra ngăn đường, trước sau đều có địch. Nhưng Tào Tháo đã có tính

               toán của mình. Theo Tam quốc chí – Vũ đế kỷ. Tào Tháo có thư gửi Tuân
               Úc; người lưu giữ Hứa huyện, đừng ngại lũ giặc đuổi ta, hại ta một ngày chỉ
               đi được mấy dặm, nhưng chẳng cần lâu như vậy, chờ lúc về tới An Chúng
               (nay  là  miền  đông  nam  huyện  Trần  Bình,  Hà  Nam)  thì  nhất  định  sẽ  ngăn
               được giặc, giành thắng lợi.

                  Mục đích lá thư của Tào Tháo là muốn cho Tuân Úc uống một viên an
               thần, để họ khỏi bận tâm về sự an nguy của mình, ra sức chuẩn bị nghênh
               đánh Viên Thiệu. Có điều Tào Tháo cũng xác định rõ là mình sẽ thắng. Sau
               khi quân lính đã về triều, Tuân Úc mới hỏi Tào Tháo, vì sao lại có lòng tin là

               sẽ thắng. Tào Tháo nói, quân giặc đuổi quân ta đang lui, bức chúng ta vào
               đường chết, quân ta nhất định sẽ liều chết mà đánh, ở vào đất chết thì sẽ sống,
               ở vào đất vong thì sẽ tồn, vì vậy mới nghĩ là sẽ thắng.

                  Trái lại Viên Thiệu đã bỏ lỡ thời cơ. Quân lính của Tào Tháo đã bị quân
               nông dân Hắc Sơn và Công Tôn Toản kìm chế, không cựa quậy nổi, Tháo bị
               một phen kinh hoàng. Cuộc đấu tranh với Trương Tú có thể nói là ngang
               bằng,  hai  bên  đều  có  thể  thắng  có  thể  thua.  Tào  Tháo  nam  chinh  lần  này
               không thể nói là thua lỗ, tối thiểu cũng là hoà, hơn nữa trong quá trình lui
               quân còn thể hiện đầy đủ thiên tài quân sự của mình. Nhưng Tào Tháo không
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91