Page 91 - Phẩm Tam Quốc
P. 91
của Giả Hủ. Từ đó, ngay cả đại kế lập tự cũng bàn riêng với Giả Hủ. Đây
hoàn toàn không phải lấy đức để khuất phục người khác mà chân thành coi
người khác là tri kỷ.
Giả Hủ có thể là người thông minh nhất thời Tam Quốc. Nhiều người trong
số mưu sĩ danh nhân thời Tam Quốc đều có kết cục không hay. Nói ngay như
những người bên Tào Tháo, có người chết yểu (như Quách Gia), có người
phản lại (như Mao Giới), có người chết một cách thần bí (như Tuân Úc), có
người chết oan (như Hứa Du). Giả Hủ thì an nhàn vô lo, sống đến trọn đời.
Giả Hủ phục vụ hai đời tập đoàn Tào thị, là Thái uý dưới thời Văn đế Tào
Phi, qua đời lúc 77 tuổi, ích là Tiêu hầu, kết cục tốt đẹp hon nhiều người
khác.
Giả Hủ là người thông minh, giỏi biết tính người, nhìn thấu tâm tư người
khác. Theo Tam quốc chí. Giả Hủ truyện, sau khi đưa được hai con “sói Tây
Bắc” là Lý Thôi và Quách Dĩ vào Tràng An, Giả Hủ không cùng đường với
họ nữa, tìm cơ hội rời xa họ. Ra khỏi Tràng An, Giả Hủ đến với Đoạn Uy, về
sau lại đến với Trương Tú. Lúc rời khỏi Đoạn Uy có người hỏi, Đoạn Uy tốt
với ngài như vậy, sao ngài bỏ đi? Giả Hủ nói, đặc điểm con người Đoạn Uy
là đa nghi. Ông ta khách khí với tôi là có ý đề phòng, sợ tôi thay thế, như vậy,
sẽ có một ngày ông ta giết tôi. Lúc này tôi rời ông ta, hy vọng có được ngoại
viện, ông ta tất sẽ hậu đãi người nhà của tôi. Trương Tú chưa có mưu sĩ, hy
vọng tôi có thể đi. Như vậy, tôi và gia đình tôi đều được yên. Về sau, đúng
như Giả Hủ đã dự đoán Trương Tú luôn nghe theo Giả Hủ, Đoạn Uy đối với
gia đình Giả Hủ cũng tốt hơn. Xuất mưu như thần, bí mật là ở chỗ này. Rất
nhiều người đã bị Tam quốc diễn nghĩa lừa, cho rằng ở đời này đúng là có
“cẩm nang diệu kế”, thực ra thì làm gì có? Người liệu việc như thần là người
hiểu người như thần. Vì vậy, suy tính về cơ mưu không mấy tác dụng mà nên
suy nghĩ về nhân tính đã!
Người biết người cũng tự biết mình. Sau khi đầu hàng Tào Tháo, Giả Hủ
hiểu rõ thân phận địa vị của mình, hiểu rõ một người đa mưu nhiều kế như
mình thì luôn là đối tượng để mọi vị quân chủ lợi dụng và đồng thời cũng là
nhân vật nguy hiểm, huống chi mình còn là loại “phản đồ”? Vì vậy, thái độ
đối nhân xử thế phải hết sức dè dặt, Giả Hủ bắt đầu trầm tư ít nói, rất ít xuất
mưu vạch kế, không mấy giao du bạn bè, ngay cả việc hôn nhân của con gái
cũng không dám kết thân với hào môn vọng tộc (Hủ thấy mình không phải
cựu thần của Thái tổ, mà mưu sâu kế xa, sợ bị nghi ngờ, nên đóng cửa nhà,
không giao kết bạn bè, nam nữ kết hôn, cũng không đến với cao môn). Giả