Page 96 - Phẩm Tam Quốc
P. 96

cho dựng những lầu cao, đắp những núi đất trong quân doanh, rồi từ trên cao

               bắn tên vào doanh trại Tào. Quân Tào chết thực thê thảm. Những người còn
               lại đều phải lấy mộc che lên đầu (trong doanh đều là mộc), ai nấy đều thót
               tim (vô cùng sợ hãi). Đây cũng không phải là chuyện nhỏ và cũng không thể
               chống đỡ nổi, cần phải phản công. Tào Tháo cho chế tạo ngay những “máy
               bắn đá”, có thế bắn nhũng hòn đá to như quả đạn thẳng vào doanh trại quân
               Thiệu, làm sập đổ toàn bộ số lầu cao của Thiệu. Thời đó gọi đây là “vũ khí có
               tính sát thương với quy mô lớn”. Viên Thiệu kinh hồn lạc phách, gọi đó là

               “xe sấm sét”. Kế này không xong Viên Thiệu lại nghĩ ngay ra kế khác, cho
               công binh đào hầm ngầm, chuẩn bị đánh lén Tào Tháo. Tào Tháo cho đào
               những hào Nước để đối phó với Thiệu, còn cho kỵ binh tập kích vào đoàn xe
               lương của Thiệu khiến Thiệu phải kêu khổ. Chiến trận giữa hai bên lần này
               được coi là ngang ngửa.

                  Ngoài những lúc giao tranh chính diện, Viên Thiệu và Tào Tháo đều có
               những động tác nhỏ sau lưng đối phương. Lúc này Tào Tháo đang tác chiến ở
               Quan Độ thì Lưu Tích – tướng quân Khăn Vàng đã đầu hàng Tào Tháo, lại
               bội phản Tào Tháo ở Nhữ Nam và chạy sang bên Viên Thiệu. Viên Thiệu để
               Lưu Bị hội hợp với Lưu Tích ở huyện Hứa, kết quả đã bị Tào Phi đánh cho

               tan tác, Lưu Tích bị giết, Lưu Bị còn nhanh hơn thỏ đã chạy thoát. Đồng thời
               Tào  Tháo  cũng  cho  người  liên  lạc  với  quân  phiệt  Ô  Hoàn  ở  phương  bắc,
               khiến Viên Thiệu trước sau đều có địch. Lẩn này chiến trận giữa hai bên cũng
               được coi là ngang ngửa.

                  Tóm lại, trong giai đoạn này không ai thắng ai.
                  Nhưng  chiến  tranh  kéo  dài  như  vậy  thì  không  ai  chịu  nổi,  nhất  là  quần

               chúng  nhân  dân  phải  khổ  nhiều  bể,  bản  thân  Tào  Tháo  cũng  đã  mệt  mỏi.
               Theo Tam quốc chí – Vũ đế kỷ và Tư trị thông giám, vào một ngày tháng
               chín,  nhìn  thấy  đoàn  binh  lính  bao  gian  nan  vất  vả,  dáng  dấp  bơ  phờ  vận
               chuyên lương thực về trại, Tảo Tháo nhìn mà không nỡ đã buột miệng nói
               thành lời, chỉ mười lăm hôm nữa thôi, ta nhất định sẽ tóm được Viên Thiệu,
               để các ngươi khỏi phải khổ sở thế này (mười lăm ngày nữa ta sẽ phá Viên

               Thiệu cho các ngươi, để các ngươi hết khổ sở).
                  Tào Tháo nói như vậy có đảm bảo gì không? Không có. Thực tế thì Tào
               Tháo không muốn đánh nữa. Tào Tháo đã hết sức chịu đựng. Nhưng Tuân Úc
               ở tận Hứa huyện lại luôn luôn động viên Tào Tháo phải kiên trì. Theo Tam

               quốc chí – Vũ đế kỷ, Tuân Úc có thư nói, Viên Thiệu đã ra khỏi ổ, quyết tâm
               cùng ngài một trận tử chiến! Nhất định Viên Thiệu sẽ không cam chịu, quyết
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101