Page 94 - Phẩm Tam Quốc
P. 94

Thiệu tiến quân đến Lê Dương, coi Lê Dương là đại bản doanh, rồi phái đại

               tướng Nhan Lương lĩnh quân tiến bộ đánh phá Bạch Mã, sau đó lại phải đại
               tướng Văn Sú đánh phá Diên Tân, nhưng Bạch Mã vẫn là trọng điểm của
               chiến tranh. Tháng tư, Lưu Diên chi có ba ngàn quân sợ giữ không nổi, liền
               có “thư lông gà” gửi Tào Tháo ở Quan Độ. Tào Tháo quyết định cứu viện
               Bạch Mã ngay, nhưng Tuân Du lại đề nghị phải đánh tới Diên Tân – Tào
               Tháo  chợt  hiểu  ngay,  Tuân  Du  muốn  mình  giương  đông  kích  tây,  như  là
               chuẩn bị vượt Hoàng Hà đánh vào hậu phương của Viên Thiệu. Tào Tháo

               nghe lời Tuân Du. Quả nhiên Viên Thiệu đã bị lừa, liền phái quân đi cứu
               Diên Tân. Thế là Tào Tháo đã thống lĩnh quân lính, giương cờ dóng trống
               tiến quân lên bắc. Lúc gần đến Diên Tân lại đột nhiên cùng một toán nhỏ
               khinh  kỵ  tập  kích  vào  Bạch  Mã.  Quân  Nhan  Lương  vây  thành  Bạch  Mã
               không kịp đề phòng, Nhan Lương bị Quan Vũ chém rơi xuống ngựa. Bạch
               Mã được giải vây.

                  Xin nói thêm một câu, ba tháng trước (tức là tháng giêng năm Kiến An thứ
               V) đã xảy ra vụ án “Xa kỵ tướng quân Đổng Thừa nhận mật chỉ của hoàng
               thượng giấu trong đai áo nhằm giết Tào Tháo”, Đổng Thừa đã bị giết, Lưu Bi
               bỏ trốn. Sau khi đóng quân ở Quan Độ, Tào Tháo tranh thủ tiến đánh Lưu Bị.

               Lưu Bị không địch nổi đã chạy sang với Viên Thiệu; Quan Vũ bị bắt đã hàng
               Tào Tháo. Sau khi hàng Tào, Quan Vũ cảm kích trước sự tín nhiệm của Tào
               Tháo, mặt khác lại lưu luyến ân tình với Lưu Bị, nên đã quyết định sẽ báo
               đáp Tào Tháo xong rồi sẽ đi tìm Lưu Bị. Giết Nhan Lương, Quan Vũ lập
               công lớn với Tào Tháo.

                  Sau khi giải cứu xong Bạch Mã, Tào Tháo liệu đoán Viên Thiệu nhất định
               sẽ không chịu, sẽ quay lại đánh, sẽ trút giận lên trăm họ Bạch Mã, sẽ lạm sát
               họ. Tào Tháo liền đưa nhân dân Bạch Mã men theo Hoàng Hà đi về hướng
               tây (nhân dân đều biết Lưu Bị rút lui đem theo trăm họ, chứ không biết Tào

               Tháo cũng làm như vậy). Lúc đến gần phía nam Diên Tân đã gặp quân Viên
               vượt sông tới, trận chiến tao ngộ sẽ không tránh khỏi. Lúc bây giờ quân Tào
               ở trên sườn núi, quân Viên Thiệu đánh tới. Lính đi tuần về báo: bên phía địch
               có năm sáu trăm kỵ binh. Một lúc sau lại báo: có thể kỵ binh còn nhiều hơn,
               bộ binh thì vô số, đếm không xuể. Tào Tháo nói, không cần phải báo cáo!
               Thế rồi lệnh ban xuống: cởi yên ngựa nghỉ ngơi tại chỗ. Tất cả tướng lĩnh

               nhận lệnh mà ngơ ngác không hiểu, đều nói, quân địch nhiều như vậy, bao
               nhiêu quân trang quân dụng từ Bạch Mã đem tới đang để đầy đường, chúng
               ta phải vận chuyển về doanh trại trước đã! Chỉ có Tuân Du là hiểu ý Tào
               Tháo, Tuân Du cười nói, bao nhiêu mồi nhử ngon lành thế này chuyển về làm
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99