Page 85 - Phẩm Tam Quốc
P. 85

cứu người cho Tú đầu hàng, mà nhận mọi trách nhiệm về mình. Theo Tam

               quốc chí – Vũ đế kỷ, Tào Tháo nói với chư tướng, ta đã biết mình sai ở đâu
               rồi,  sau  này  sẽ  không  phạm  phải  sai  lầm  như  vậy  nữa.  Đương  nhiên,  Tào
               Tháo tự kiểm điểm như vậy chưa phải đã hết. Tháo nói nguyên nhân thất bại
               lần này là, quên không để vợ con Trương Tú làm con tin (quên không lấy con
               tin). Đấy chẳng qua chỉ lờ nói để xoa dịu tình hình. Nhưng không trách người
               khác mà tự trách mình mới có cơ hội tiến bộ. Vào tháng mười một năm Kiến
               An thứ II (năm 197) thời Hán Hiến đế, lần nữa Tào Tháo nam chinh Trương

               Tú quả nhiên đã giành toàn thắng. Trương Tú chẳng khác gì chó nhà có tang,
               liền chạy thẳng tới Nhương Thành ở miền nam (nay là thị trấn Trịnh Châu,
               Hà Nam).

                  Có  điều,  một  người  muốn  thành  thục  cũng  không  thể  nhanh  như  vậy.
               Tháng ba năm Kiến An thứ III (Công nguyên năm 198) thời Hán Hiến đế, lần
               thứ ba Tháo nam chinh Trương Tú, ra quân bất lợi, suýt nữa nguy khốn. Rất
               nhiều người đã phản đối lần ra quân này của Tào Tháo. Theo Tam quốc chí.
               Tuân Du truyện, Tuân Du, khi đó là quân sư Tế tửu (tham mưu) đã nói với
               Tào Tháo, do Giả Hủ tác hợp, lúc này Trương Tú đã liên mình với Lưu Biểu,
               nhưng hai người này chỉ là đồng sàng dị mộng. Trương Tú chỉ muốn Lưu

               Biểu cung ứng lương thực, Lưu Biểu thì không thể, nên sớm muộn gì họ cũng
               chia tay. Cứ chờ ít nữa, chẳng phải đánh, họ cũng bại (chi bằng cứ chờ, Tú sẽ
               bại). Nếu bức quá, Lưu Biểu nhất định sẽ đến cứu. Tiếc là Tào Tháo không
               theo, kết quả đã bị khốn ở Nhương Thành, quả nhiên Lưu Biểu đã ra quân,
               Tháo đành phải rút lui.

                  Tào Tháo vừa rút lui, Trương Tú đã hí hửng, phái quân truy đuổi, Giả Hủ
               nói, không đuổi, đuổi sẽ bại, Trương Tú nào có nghe, kết quả đã đại bại, quay
               về. Giả Hủ nói, bây giờ thì có thể đuổi được rồi. Phải nhanh lên, nhất định sẽ
               thắng. Trương Tú ngây người ra nghe rồi nói, vừa nãy không nghe lời ngài

               nên đã thảm bại. Lúc này bại thì đã bại rồi, còn đuổi gì nữa? Giả Hủ nói, tình
               thế đã thay đổi, phải đuổi nhanh lên! Trương Tú nửa tin nửa ngờ, thu lượm
               tàn binh bại tướng, đuổi lần nửa, quả nhiên đại thắng. Trương Tú suy nghĩ mà
               không hiểu. Trương Tú nói, vừa rồi lấy tinh binh đuổi quân lui, ngài nói sẽ
               bại; bây giờ đem quân bại đuổi quân thắng, ngài lại nói sẽ thắng. Mỗi lần
               ngài lại có một dự tính, Trương Tú thực không hiểu? Giả Hủ nói, cũng chẳng

               có gì kỳ lạ. Tướng quân tuy giỏi dụng binh, nói thẳng nói thật, vẫn chưa bằng
               Tào Tháo. Tào Tháo đã quyết định lui quân và tự mình sẽ đoạn hậu. Tướng
               quân có tinh binh, nhưng tướng thì không bằng Tào Tháo, quân của Tào Tháo
               cũng là quân tinh nhuệ, vì vậy tướng quân tất bại. Nhưng lúc Tào Tháo công
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90