Page 80 - Phẩm Tam Quốc
P. 80
nên khi dã tâm của Tào Tháo bành trướng, Tào Tháo đã oán hận hai người.
Tuân Úc bị bức phải tự sát, Mao Giới cũng bị hạ ngục, suýt nữa thi chết.
Đó đều là những chuyện về sau này. Vào năm 196, về cơ bản, Tào Tháo
vẫn muốn là “anh hùng thời loạn”, luôn chủ trương tôn phụng hoàng đế, ủng
hộ việc thống nhất đất nước. Theo chú dẫn Ngụy thư của Bùi Tùng Chi trong
Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, sáu năm trước khi Viên Thiệu muốn lập Lưu Ngu
làm hoàng đế, Tào Tháo từng trả lời Viên Thiệu, rằng: Tội ác của Đổng Trác
nổi khắp bốn biển. Liên quân của chúng ta, sờ dĩ được nhiều người ủng hộ và
hưởng ứng, bởi chúng ta là chính nghĩa. Nay hoàng đế tuổi nhỏ, thế cô lực
mỏng, bị gian thần khống chế, bản thân chưa có sai lầm gì. Một khi bị thay
đổi thì thiên hạ yên tâm sao được? Cuối cùng Tào Tháo vừa bi vừa phẫn nói:
“các vị cứ lên bắc, riêng tôi sẽ về phía tây!” Cũng tức là nói, các vị cứ đến U
châu mà triều bái hoàng đế mới, cá nhân tôi sẽ về hướng tây vào Tràng An,
để bảo vệ hoàng đế.
Lời Tào Tháo không dài, nhưng hàm chứa nhiều ẩn nghĩa, biểu hiện rõ lập
trường chính trị: chủ trương thống nhất, phản đối chia cắt, bởi vì chia cắt
cũng là chiến tranh cũng là khổ đau cho trăm họ. Tào Tháo đã có một bài thơ,
bài “Hao lý hành”. Đó là lời than khóc khắp nơi, người chết đói đầy đường,
thực là thê thảm, Tào Tháo nói: “Quan Đông có nghĩa sĩ, khởi binh đánh
hung tàn. Hợp quân ờ Minh Tần, lòng nghĩ về Hàm Dương. Hợp quân, lực
không đủ, dàn quân mà đợi chờ. Tranh nhau về lợi thế, lại cùng nhau tương
tàn. Hoài Nam đệ xưng hiệu, khắc tỉ ở bắc phương. Giáp trụ đầy chấy rận,
trăm họ chuốc thương vong. Xương trắng phơi đồng xa, ngàn dặm không
tiếng gà, Dân sinh trăm còn một, nghĩ mà đau nhức ruột”. Tào Tháo không
nỡ nhìn hết cảnh đó.
Vì vậy, Tào Tháo chủ trương thống nhất đất nước và cả đời ra sức phấn
đấu. Muốn thống nhất đất nước cần có sự tượng trưng cho thống nhất. Lúc
này chính là hoàng đế. Hoàng đế là ai không quan trọng. Lúc điều kiện thành
thục; cũng có khả năng mình sẽ làm hoàng đế, cũng không thể có hai hoàng
đế. Tào Tháo phản đối Đổng Trác, vì Trác đã làm mất hết giá trị của hoàng
đế. Tào Tháo phản đối Viên Thiệu, vì Thiệu muốn lập một hoàng đế khác,
Tào Tháo quyết không rút khỏi vũ đài chính trị và ngay cả khi điều kiện
thành thục cũng sẽ không lên thay Hán Hiến đế, bởi vì “giả sử đất nước
không có ta, không biết đã có mấy người xưng đế, mấy người xưng Vương”.
Vì vậy, để thống nhất đất nước, Tào Tháo nguyện sẽ nhẫn nhịn, để không thể
có cả đống hoàng đế.