Page 79 - Phẩm Tam Quốc
P. 79

Từ đó, Tuân Úc đưa ra ba cương lĩnh lớn cho Tào Tháo, thuận theo ý dân

               tôn phụng thiên tử (phụng chúa thượng theo nguyện vọng của dân), chí công
               vô tư để cường hào phải hàng phục (lấy chí công để thu phục hùng kiệt), đề
               cao  chính  nghĩa  “đề  cao  chính  nghĩa  có  nhiều  nhân  tài”  để  chiêu  mộ  anh
               hùng. Tuân Úc nói: “Phụng chúa thượng theo nguyện vọng của dân” là xu thế
               lớn nhất hiện nay, là “đại thuận”; “Lấy chí công để thu phục hùng kiệt”, là
               chiến lược lớn nhất, “đại lược”; “đề cao chính nghĩa có nhiều nhân tài”, là
               đức hạnh lớn nhất, là “đại đức'“. Đại thuận chí tôn, đại lược chí công, đại đức

               chí nghĩa. Có ba cương lĩnh lớn đó, thì đường đường chính chính, khí trùm
               sông núi, còn gì mà không thắng. Nếu có kẻ nào hô hào chống lại, gây rắc
               rối, thì cũng chỉ là bọ ngựa cản đường, châu chấu đá voi, chuốc lấy diệt vong.

                  Lời  nói  của  Tuân  Úc  thấm  đậm  điều  đại  nghĩa,  Tào  Tháo  lấy  làm  kính
               phục. Nếu so sánh lời lẽ của Tuân Úc và Thư Thụ, thì trình độ, phẩm vị cao
               thấp khác nhau rõ ràng. Tuân Úc để tâm vào chữ “nghĩa”, Thư Thụ nhìn vào
               chữ “lợi”; Tuân Úc trước sau chi nghĩ tới một việc: Bảo vệ hoàng đế hiện nay
               cũng là bảo vệ sự thống nhất đất nước, đó là “đại nghĩa”. Thư Thụ nhắc đi
               nhắc lại lần nữa sách lược: nắm lấy hoàng đế hiện nay sẽ có vốn liếng về
               chính trị, đó là “lợi lớn”. Cho nên cả hai người đều cho là phải nắm lấy thời

               cơ, chỉ khác nhau về cách nhìn. Tuân Úc nói, chờ lúc mọi người chia cắt, mới
               đứng ra lo liệu e là đã muộn. Còn Thư Thụ, nếu không mạnh bạo ra tay trước,
               đế người khác cướp mất lá bài hoàng đế thì sẽ không còn kịp nữa. Đương
               nhiên, Thư Thụ nói “nay nghênh triều đình để giữ chữ nghĩa” nhưng giọng
               nói chẳng mặn mà gì. Nói chẳng mặn mà gì thật không giống với giọng điệu

               của Thư Thụ, mà hệt như giọng điệu của Viên Thiệu. Mưu sĩ muốn thuyết
               phục chủ của mình thì luôn phải nói theo sự suy nghĩ của chủ. Thư Thụ hiểu
               ra chữ “lợi” vì Viên Thiệu trọng “lợi”; Tuân Úc chọn chữ “nghĩa” vì Tào
               Tháo trọng “nghĩa”, chí ít thì vào năm 196, Tào Tháo cũng trọng “nghĩa”
               hoặc vờ như trọng “nghĩa”.

                  Có điều, bất kể là quyết sách nào, cách nói nào thì đều là con dao hai lưỡi.
               Mao Giới và Tuân Úc đã vạch ra “đường lối chính trị chính xác” và “ngọn cờ
               chính nghĩa” cho Tào Tháo, đội mũ cao cho Tào Tháo và cũng thắt một cái
               đai nguyền rủa cho Tào Tháo. Nhất là ba cương lĩnh lớn, tôn phụng thiên tử,
               chí công vô tư và nêu cao chính nghĩa mà Tuân Úc đề xuất đã khống chế toàn

               diện dã tâm cá nhân của Tào Tháo; và hai câu nói “lòng dạ luôn nghĩ tới
               vương thất”, “tướng quân có chí khí khôi phục lại thiên hạ”, được coi là lời
               của  Tào  Tháo,  đã  quản  Tào  Tháo  rất  chặt,  khiến  cho  Tào  Tháo  suốt  đời
               không dám thay thế hoàng đế không dám xưng đế. Có thể vì nguyên nhân đó,
   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84