Page 78 - Phẩm Tam Quốc
P. 78
bán. Vương bài chỉ có một tấm, bạn không chiếm thì người khác sẽ chiếm.
Thư Thụ từng nói: “Quyền không thể lỡ, cốt ở thần tốc”, “Nếu để chậm, sẽ có
người lấy mất”. Tiếc là Viên Thiệu nghe không lọt tai.
Mới hay, việc nghênh phụng thiên tử cũng có hai cách nói. Mao Giới nói
một cách, Thư Thụ nói một cách. Vậy, suy nghĩ thực của Tào Tháo là gì?
Tháo muốn “Phụng thiên tử để lệnh kẻ chưa thần phục” hay muốn “Ép thiên
tử để lệnh chư hầu” đây?
Rõ ràng các mưu sĩ của Tào Tháo chủ trương cách nói trước. Quan điểm
của Mao Giới và Tuân Úc là như vậy. Tuân Úc vốn là người của Viên Thiệu,
nhưng Tuân Úc “đồ rằng Thiệu không thành được việc lớn”, nên ngay từ năm
Sơ Bình thứ II (năm 191) thời Hán Hiến đế đã rời Viên Thiệu chạy đến với
Tào Tháo, lúc đó chỉ là Thái thú Đông quận, Tào Tháo sung sướng nói, đây
chính là Trương Lương của ta! Kiến An năm đầu (năm 196), lúc Tào Tháo
quyết định nghênh đón thiên tử, nhiều người không tán thành (chư tướng còn
nghi ngờ), Tuân Úc và Trình Dục ra sức ủng hộ. Chúng ta không sao hiểu
được Trình Dục đã nói những gì, còn những điểu Tuân Úc nói đã được ghi
trong Tam quốc chí. Tuân Úc truyện. Chúng ta xem Tuân Úc đã nói những
gì.
Tuân Úc nói, muốn đấu tranh chính trị, phải có chính nghĩa, ít ra cũng phải
có một ngọn cờ chính nghĩa. Năm đó, Tấn Văn công nghênh đón Chu Tương
vương, bị vương tử Đới đuổi cổ, về Vương Thành, kết quả các chư hầu đều
hưởng ứng; Cao hoàng đế mặc áo gài chữ hiếu với Sở Hoài vương – bị Sở Bá
vương sát hại, kết quả là thiên hạ đồng lòng. Đây chính là sức hiệu triệu của
lá cờ chính nghĩa. Lúc Đổng Trác gây họa nạn cho đất nước, ngài là người
đầu tiên giương cao ngọn cờ chính nghĩa đi dẹp loạn (kêu gọi nghĩa quân);
lúc thiên tử lưu ly thất sở, chính ngài đã không quản nguy hiểm, phái cả sứ
giả đi (thông sứ không kể nguy hiểm). Điều đó nói lên cái gì? Ngài từng giây
từng phút nghĩ đến vương thất (lòng dạ luôn nghĩ tới vương thất), ngài luôn
tâm nguyện khôi phục lại thiên hạ (tướng quân có chí khôi phục lại thiên hạ)!
Lúc này thiên tử còn ngỡ ngàng (xa giá còn quẩn quanh), Lạc Dương hoang
tàn (Đông Kinh cây cỏ mọc đầy), người trung nghĩa luôn hy vọng giữ được
quốc bản (nghĩa sĩ muốn giữ được cái gốc), nhân dân càng thêm đau buồn khi
nhớ lại những ngày huy hoàng của Đại Hán lúc trước (trăm họ nhớ cái cũ mà
thêm đau). Vậy phải hành động ngay, làm những việc mà tướng quân muốn
làm. Đế lỡ thời cơ, lòng người sẽ hỗn loạn. Chờ lúc mọi người chia cắt (bốn
phương xâu xé), mới đứng ra lo liệu thì e đã muộn.