Page 73 - Phẩm Tam Quốc
P. 73

đến sự chỉ huy của Viên Thiệu? Tào Tháo liền có thư nói rõ tình hình hiện

               nay cho Viên Thiệu, “Thiên hạ đang lúc băng tan núi lở, hào kiệt nổi lên khắp
               nơi”, quân thần nhìn nhau, đã không cùng lòng cũng không cùng đức “trên
               dưới còn nghi ngờ lẫn nhau”. Là người chấp chính, nếu không thành tâm cư
               xử với người khác, sẽ không có được lòng tin của mọi người. Nếu lại muốn
               giết hai người đó, thì tránh sao khỏi mọi người sẽ lo lắng? Nhớ trước đây, để
               ổn định cả triều đình, Cao hoàng đế đã phong hầu Ưng Si – người đã xích
               mích với mình, chẳng nhẽ các hạ lại quên chuyện này sao? Viên Thiệu được

               tin, tức đến muốn chết, cho rằng, bể ngoài Tào Tháo là chí nhân vô tư, thực tế
               trong lòng đầy quỷ kế, còn muốn giở trò trách móc người khác, thực đáng
               hận!

                  Đương nhiên, Tào Tháo cũng hiểu rõ tâm tư của Viên Thiệu và sẽ có một
               ngày hai bên công khai trò mặt. Có điều, qua việc quậy phá của Viên Thiệu,
               Tháo ý thức được việc không đơn giản như suy nghĩ. Đừng tường rằng cứ
               nắm được tiểu hoàng đế, cứ làm Đại tướng quân thì thiên hạ sẽ là của mình.
               Không hề gì! Thực tế, Viên Thiệu không theo, Viên Thuật cũng không theo,
               lũ  quân  phiệt  nhỏ  như  Lã  Bố,  Trương  Tú  cũng  không  theo,  chưa  nói  đến
               những người ở xa như Lưu Biểu và Tôn Sách. Cờ hiệu của hoàng đế không

               thể thay thế gươm giáo, muốn có thiên hạ phải giở nắm đấm ra.
                  Vì vậy, nếu nói Tào Tháo sau khi về Hứa Đô đã “Ép thiên tử để lệnh chư

               hầu” là không đúng. Vào thời đó, Tào Tháo chưa có bản lĩnh và cũng chưa
               chắc đã nghĩ tới điều đó. Vì vậy Mao Giới kiến nghị “Phụng thiên tử để lệnh
               kẻ chưa thần phục” không phải “Ép thiên tử để lệnh chư hầu”. Hai điều đó
               khác nhau về bản chất. Phụng là tôn phụng, ủng hộ; ép là ép buộc, lợi dụng,
               lệnh kẻ chưa thần phục là muốn địa phương phục tùng trung ương; lệnh chư
               hầu, là muốn người khác phải phục tùng mình. Vì vậy, “Phụng thiên tử để
               lệnh kẻ chưa thần phục” là cương lĩnh chính trị với mục đích là thực hiện

               thống nhất đất nước; “Ép thiên tử để lệnh chư hầu” là sách lược chính trị,
               mục đích là thực hiện dã tâm cá nhân. Hai cách nói đó sao có thể hỗn hợp
               làm một?

                  Vậy,  Tào  Tháo  thực  lòng  muốn  “Phụng  thiên  tử  để  lệnh  kẻ  chưa  thần
               phục” hay là “Ép thiên tử để lệnh chư hầu”?
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78