Page 71 - Phẩm Tam Quốc
P. 71
khác phải làm bộ tướng hậu cần cho Tào Tháo! Đương nhiên, Dương Phụng
càng không ngờ Tào Tháo với danh nghĩa là “tạm về Lỗ Dương” nhưng thực
chất là đã “dời đô về Hứa huyện”. Dương Phụng bực tức muốn thanh toán nợ
nần với Tào Tháo, nhưng lại bị Tào Tháo đốt mất sào huyệt, cuối cùng đành
phải chạy sang với Viên Thuật.
Hoàng đế dời đô về Hứa huyện ở tạm trong hành viên của Tào Tháo, thiên
tử đã cảm thấy mãn nguyện. Trước khi về Hứa huyện, hoàng đế và các quan
chẳng khác gì những kẻ ăn xin. Theo Hậu Hán thư. Hiến đế kỷ, lúc ở Lạc
Dương, hoàng đế ở tạm trong nhà lão thái giám Triệu Trung, còn “trăm quan
thì chẳng biết ăn đâu ở đâu”, các quan từ thượng thư lang trở xuống phải đi
kiếm rau dại về ăn, có người đã chết vì đói, có người bị loạn quân giết chết.
Tào Tháo đã cải thiện nhiều cuộc sống của họ, Tào Tháo làm việc gì cũng
chu đáo tỉ mỉ khác gì một quản gia! Điều khiến thiên tử càng thêm cảm động
là, những lúc cung cấp vật dụng hàng ngày cho thiên từ, Tào Tháo luôn dùng
phương thức “vật dụng được trở về” và với một đạo “Dâng lên vật sơ mọn”.
Tào Tháo nói, đây là mấy thứ tiên đế ban tặng cho ông của thần. Đây là ân
sủng của tiên đế, lúc ở nhà, ông của thần đâu dám dùng tới. Nay hoàng
thượng ăn ở bất tiện, thần chăng có chút công lao nào, sao dám giữ lại? Cần
được trả về.
Đây là điều rất hay. Nên nhớ, khi giúp đỡ ai, điều quan trọng là đừng đế
người ta cảm thấy như đang nhận của bố thí, thiếu hẳn tình người, càng
không như người đến nhắc nhở người khác là họ đang được mình giúp đỡ.
Hứa Du đã sai lầm từ điều này và phải chết sớm. Đương nhiên, thần tử dâng
vật dụng lên hoàng thượng, xưa nay đều gọi là “hiếu kính”. Nhưng trong
những thời điểm đặc biệt thế này thì “hiếu kính” và “bố thí” khác gì nhau
đâu. Lúc này, thần tử nói được chữ “hiếu kính” coi như đã khá đủ. Nhưng ờ
đây Tào Tháo lại nói “trả về”! “Trả về” và “hiếu kính” là khác nhau. Nói
“hiếu kính” thì vật đó là của bạn, hoàng đế đã phải nợ một chút tình người.
“Trả về”, ý nói vật đó vốn là của hoàng thượng, Tào Tháo không mất một
chút tình người, Hoàng thượng nhận mà không hổ, Tào Tháo thì nên làm.
Như vậy là tình người đã đủ. Có tình người mà như không có, Tào Tháo thật
là cao minh.
Phần tinh tế của Tào Tháo khiến hoàng đế phải cảm động, khiến người
khác cảm nhận Tào Tháo là một đại trung thần. Hoàng đế cảm thấy sung
sướng vì có một trung thần như vậy, sung sướng hơn vì trời xanh đã ban cho
mình một cứu tinh như vậy. Từ nay không phải lưu ly khổ sở, không còn là