Page 70 - Phẩm Tam Quốc
P. 70

Bởi lúc này hoàng đế đang trong tay người khác thì quyền uy gì. Tào Tháo

               đang phải dựa vào địa bàn người khác và hoàng đế thì không có quyền uy.
               Vậy thực hiện quyền chấp pháp với ai, lấy gì để thực hiện quyền chỉ huy,
               quyền hành chính tối cao! Phụng thiên tử lệnh kẻ chưa thần phục, đơn giản
               chi là việc ngày rộng tháng dài. Vì vậy; Tào Tháo cần phải bước tiếp bước
               thứ hai, đưa hoàng đế về bên cạnh mình.

                  Trong bước thứ hai cũng có công sức của Đổng Chiêu. Sau khi đến Lạc
               Dương, Tào Tháo có cuộc trò chuyện với Đổng Chiêu. Tào Tháo mời Đổng
               Chiêu ngồi cùng, cảm tạ Đổng Chiêu vì đã âm thẩm giúp đỡ, đổng thời hỏi kế
               tiếp theo. Đổng Chiêu nói, tướng quân cử nghĩa quân trừ bạo loạn, đưa thiên
               tử vào triều, phò tá hoàng thất, đó là sự nghiệp của Tề Hoàn công và Tấn Văn

               công năm nào! Nhưng lúc này số tướng lĩnh bên cạnh thiên tử “khác người
               khác lòng, chắc gì họ đã phục tùng”. Nếu cứ ở lại Lạc Dương phò tá hoàng
               thượng “sự thể sẽ bất tiện”. Biện pháp duy nhất “Di giá về Hứa”, tức là mời
               hoàng thượng về huyện Hứa, căn cứ địa của tướng quân. Có điều, Trương
               Chiêu cũng nói, việc này chẳng dễ dàng gì. Bởi vì Đổng Trác đã ép hoàng đế
               đến Tràng An, dân chúng đã oán than bội phần. Chẳng dễ dàng gì hoàng đế
               mới về được Lạc Dương, thiên hạ cúi đầu mong chờ, hy vọng từ nay thiên hạ

               sẽ yên ổn. Nếu lúc này lại đi giá, e người người sẽ không phục. Đúng là “một
               việc khó khăn”. Sau đó, Đổng Chiêu nhân mạnh “Làm việc phi thường, mới
               có công phi thường, mong tướng quân cân nhắc kỹ”.

                  Rõ ràng đây là một thử thách với Tào Tháo. Tào Tháo nói luôn, tôi đã nghĩ
               tới  chuyện  này.  Có  điều,  Dương  Phụng  ở  ngay  bên,  nghe  nói  quân  lính
               Dương Phụng quá lợi hại, sợ lại bị ngăn cản. Đổng Chiêu nói, không hề gì,
               Dương Phụng hữu dũng vô mưu, lại không có phe đảng, không phải lo lắng.
               Tướng  quân  nên  có  thư  cho  Dương  Phụng  với  hậu  lễ  và  nói,  Lạc  Dương
               không có lương thực, phải đi lấy lương ở Lỗ Dương. Lỗ Dương cách huyện

               Hứa trong gang tấc, nhưng đâu phải nói đi là đi được ngay? Lỗ Dương cách
               huyện Lương, địa bàn của Dương Phụng cũng không xa, Dương Phụng tất
               chẳng nghi ngờ, việc gì còn phải e ngại. Tào Tháo làm theo kế, quả nhiên đưa
               được hoàng đế về huyện Hứa!

                  Lúc này, Dương Phụng mới biết là mình bị lừa. Lúc Đổng Chiêu với danh
               nghĩa là Tào Tháo gửi thư đến, Dương Phụng nghĩ, Tào Tháo sẽ hợp tác với
               mình như lời lẽ trong thư, Phụng xuất quân, Tháo xuất lương. Dương Phụng
               chủ trì triều chính, Tào Tháo là ngoại viện. Dương Phụng đâu có ngờ, lẽ nào
               Tào Tháo lại chịu làm bộ tướng hậu cần cho người khác? Mà gần như người
   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75