Page 68 - Phẩm Tam Quốc
P. 68

cha”. Quan niệm này được hình thành từ rất sớm, từ thời Tây Chu. Thời Tây

               Chu không có hoàng đế chi có thiên tử, Chu vương là “chủ chung của thiên
               hạ”, về sau, Tần diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ “Vương chế” biến thành
               “đế chế”, “chủ chung” biến thành “chủ riêng”, còn hoàng đế thay cho “vua”
               thì vẫn là “thiên tử”. Lúc này, dòng chính của trời xanh, chủ của người thiên
               hạ đã phiêu bạt lưu ly, ăn không đủ no, ở không cố định, chư hầu cát cứ một
               phương không giơ tay cứu vớt, rất nhiều người căm phẫn bất bình, không
               muốn như thế. Nếu có ai có thể tôn phụng thiên tử thì người đó sẽ được lòng

               người. Mao Giới là người mưu sâu nghĩ xa. Còn như “lo cấy trồng, trữ quân
               lương” đã nói rõ ở phần trước. Tóm lại “phụng thiên tử” là chiến lược chính
               trị, lo cấy trồng” là chiến lược kinh tế, “trữ quân lương” là chiến lược quân
               sự, nên như lời Mao Giới, đây là “văn kiện có tính cương lĩnh”.

                  Tào Tháo nghe ngay lời của Mao Giới. Tam quốc chí nói là “kính theo lời
               đó”,  và  cho  thi  hành  luôn.  “Đồn  điền”  nói  ở  phần  trước  chính  là  “lo  cấy
               trồng, trữ quân lương”. Còn việc cần làm khác chính là “phụng thiên tử”.

                  Nhưng làm được điều này không phải dễ. Sau khi Mao Giới có ý kiến,
               Tháo đã phái sứ giả đến Tràng An liên lạc với triều đình. Nhưng Thái thú Hà
               Nội là Trương Dương đã cản trở sứ giả, không cho quá cảnh. Lúc này, có một
               người tên là Đổng Chiêu ra giúp. Theo Nhàn thoại tam phân của Trần Nhĩ
               Đông thì Đổng Chiêu còn không được coi là nhân vật thứ yếu trong Tam

               Quốc.  Nhưng  theo  tôi,  “vai  diễn”  của  Đổng  Chiêu  tuy  không  quan  trọng
               nhưng  lại  thường  xuất  hiện  vào  những  lúc  mấu  chốt.  Như  lúc  Tào  Tháo
               nghênh  đón  thiên  tử,  Trần  Nhĩ  Đông  nói  “Đổng  Chiêu  bảo  lấy  “chiêu  bài
               hoàng đế”; về sau Tào Tháo trở thành “Ngụy công”, “Ngụy vương”, (Tam
               quốc chí) cũng nói “Do Chiêu bày ra”. Thực tế thì những việc của Tào Tháo
               không phải là công của riêng Đổng Chiểu. Như “Phụng thiên tử để lệnh kẻ
               chưa thần phục” đầu tiên là ý kiến của Mao Giới. Có điều để làm được như

               vậy Đổng Chiêu đã có tác dụng rất lớn.
                  Đổng  Chiêu  vốn  là  người  của  Viên  Thiệu,  Thiệu  nghe  lời  dèm  đã  sinh
               nghi.  Đổng  Chiêu  phải  bỏ  Thiệu  đến  Lạc  Dương  nửa  đường  thì  Trương

               Dương thu nhận. Sau khi biết sứ giả của Tào Tháo bị Trương Dương cản,
               Đổng Chiêu liền nói, tướng quân không nên nghĩ Thiệu và Tháo là người một
               nhà, theo tôi, một ngày nào đó họ sẽ trờ mặt và người thắng sẽ là Tào Tháo,
               vì Tào Tháo chính là anh hùng thiên hạ lúc này. Nay Tháo ở Duyện châu,
               phái  sứ  giả  triều  kiến  thiên  tử,  đường  qua  chỗ  tướng  quân  (kỳ  thực  đã  bị
               Trương Dương ngăn lại) thì đây là duyên phận giữa tướng quân và Tào Tháo!
   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73