Page 67 - Phẩm Tam Quốc
P. 67

(Lạc Dương). Sau một năm trời phải phiêu bạt, lưu ly, thiên tử nay đã biến

               thành lãng tử. Tháng bảy niên hiệu Kiến An năm đầu (năm 196), hoàng đế đã
               về tới Lạc Dương. Nhìn thấy kinh thành bị Đổng Trác tiêu hủy không còn gì,
               thiên từ muốn khóc nhưng không còn nước mắt.
                  Đất nước và dân tộc đứng trước một cục diện hỗn loạn, là điều bất hạnh

               lớn, nhưng lại là cơ hội lớn cho chư hầu tranh giành bá nghiệp. Từ đây họ
               được  thử  nghiệm,  thử  xem  ai  trung  thành  với  đất  nước  với  nhân  dân,  thử
               nghiệm xem ai có thể nắm bắt được cơ hội phát triển của mình. Lúc này nhìn
               lại mới thây rõ, tập đoàn Tào Tháo thử nghiệm hợp cách nhất. Sau khi đến
               Duyện châu, Tào Tháo cùng mưu sĩ tạo dựng nền móng cho chiến lược chính
               trị, chiến lược kinh tế, chiến lược quân sự trong một thời gian dài. Có thể coi

               đó là “Long Trung đối” theo “Bản của Tào Tháo” hoặc “Bản của Mao Giới”.
                  Trước hết Mao Giới phân tích tình hình cho rằng, lúc này xã hội loạn lạc
               (thiên hạ đại loạn), đất nước mất ổn định (quốc chủ di dời), kinh tế suy sụp

               (dân sinh bại hoại), tai họa hoành hành (đói rét lưu vong), có thể nói quốc
               không  thái  (kho  tàng  nhà  nước  rỗng  không),  dân  không  yên  (dân  chúng
               không được yên). Đây không phải là kế lâu dài (khó giữ được). Như lúc này
               cần  có  người  hùng  tài  đại  lược  đứng  ra  lo  liệu.  Đây  là  việc  được  gọi  là
               “nghiệp bá vương”. Nhưng một số người có điều kiện như Viên Thuật, Lưu
               Biểu, quân dân đều mạnh, nhưng không nhìn xa trông rộng, không có được

               nền tảng cơ bản. Cơ bản là cái gì? Một là chính nghĩa, hai là thực lực. Thực
               lực, phải nói tới thực lực về kinh tê. Bởi phải tính chuyện lương thảo trước
               khi tính tới chuyện binh mã. Lương thảo không đủ thì đừng nói tới chuyện
               đánh nhau. Thực tế thì đấu tranh không chỉ là so sánh về lực lượng quân sự,
               còn là sự so sánh về kinh tế. Đương nhiên chiến tranh không chỉ là thực lực
               mà còn là nhân tâm. Được lòng người là được thiên hạ. Có ngọn cờ chính
               nghĩa thì ra quân được danh chính ngôn thuận, mới có thể phá giặc giành

               thắng lợi, gọi là “người có nghĩa quân là người thắng”. Có kinh tế tức là tài
               lớn khí mạnh, tiến thoái dễ dàng, tức là “giàu mới giữ được địa vị”. Tóm lại,
               nếu có hai điều kiện đó thì tiến có thể đánh, thoái có thể giữ.

                  Vì vậy, Mao Giới đưa ra ba ý kiến với Tào Tháo: phụng thiên tử, lo cấy
               trồng, trữ quân lương. Mao Giới nói “có nghĩa quân mới thắng, giàu mới giữ
               được địa vị, phụng thiên tử để lệnh kẻ chưa thần phục, lo cấy trồng, trữ quân
               lương, như vậy nghiệp bá vương sẽ thành”. Vì sao lại phải “Phụng thiên tử”?
               Vì, thời đó hoàng đế không chỉ là nguyên thủ quốc gia, mà còn là dòng chính
               của trời xanh, tức là “thiên tử”, còn là người cha của thiên hạ, tức là “vua
   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72