Page 65 - Phẩm Tam Quốc
P. 65

§6. MƯU SÂU NGHĨ XA

                  Đổng Trác phế lập, Viên Thiệu lập người khác, Viên Thuật tự lập, điều đó
               nói rõ, nhiều lắm họ chỉ là “Kiêu hùng thời loạn”, ngược lại, Tào Tháo mới là

               nhà chính trị thiên tài. Bởi vì chỉ có Tào Tháo mới đưa ra được sách lược
               chính trị với vốn liếng thấp nhất, mạo hiểm ít nhất và lợi ích cao nhất trong
               thời buổi hỗn loạn đó. Vậy, sách lược của Tào Tháo là gì?
                  Tập trước, chúng ta đã nói tới ba vị “kiêu hùng thời loạn”. Đổng Trác và

               Viên Thiệu, Viên Thuật, có ba thái độ ba cách làm trong vấn đề hoàng đế:
               Đổng Trác phế lập, Viên Thiệu lập người khác, Viên Thuật tự lập. Ba cách
               này  không  thể  nói  là  sai,  nhưng  ít  nhất  cũng  là  không  quang  minh  vì  giá
               thánh cao, mạo hiểm lớn và lợi ích thấp. So sánh một chút thì thấy, biện pháp
               của  Tào  Tháo  rõ  ràng  là  cao  minh  hơn  nhiều.  Tháo  không  phế  lập,  cũng
               không lập người khác, càng không tự lập. Tháo nghênh đón hoàng đế hiện tại

               về căn cứ địa của mình rồi chăm lo, cung phụng. Sau đó lợi dụng cờ hiệu của
               hoàng đế, với danh nghĩa là quốc gia để hiệu lệnh thiên hạ, đánh phá bốn
               phương.
                  Cái gọi là “Ép thiên tử để lệnh chư hầu” thông thường là như vậy. Chúng

               ta có thể bàn thêm về vấn đề “Ép thiên tử”. Bao gồm cả Tào Tháo, Tào Tháo
               có định làm và có thể làm được như vậy hay không, đều có thể bàn. Bởi vì
               Tào Tháo và cả những mưu sĩ của mình, chưa ai nói như vậy, cũng chưa ai
               “Ép thiên tử”. Câu này là do người khác nói. Gia Cát Lượng nói Tào Tháo
               “Ép thiên tử để lệnh chư hầu”, người bên Tôn Quyền cũng nói Tào Tháo “Ép

               thiên tử để đánh bốn phương”, Viên Thiệu thì nói Tào Tháo còn muốn “Ép
               thiên tử để lệnh ta”. Chúng ta đều biết, cuộc đấu tranh chính trị thời đó là vô
               cùng ác liệt. Lời nói của đối phương chắc gì đã đúng.
                  Cách nói bên phía Tào Tháo là “Phụng thiên tử” là “Phụng thiên tử để lệnh
               kẻ chưa thần phục” (Mao Giới) hoặc “Phụng thiên tử để lệnh thiên hạ” (Giả

               Hủ). Mới nhìn thì thấy hai cách nói có phần giống nhau, nhưng thực ra là
               khác nhau rất xa. Vậy “Phụng thiên tử” và “Ép thiên tử” khác nhau những gì?
               Vì sao Tào Tháo lại làm như vậy? Đó là chủ ý của ai? Tào Tháo đã thực hiện
               như thế nào? Và thực hiện như vậy có lợi gì?

                  Có điều, trước khi trả lời những câu hỏi này, chúng ta nên giới thiệu sơ qua
               về tình hình lúc đó. Năm Sơ Bình thứ III (năm 192) thời Hán Hiến đế, tư đồ
               Vương Doãn liên hợp với Lã Bố phát động chính biến cung đình, mưu giết
               Đổng Trác. Tam quốc diễn nghĩa nói thành, Vương Doãn thực hiện mĩ nhân
   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70