Page 81 - Phẩm Tam Quốc
P. 81

Nhưng nếu nói, lúc này Tào Tháo không có chút dã tâm nào thì không

               đúng. Theo lời chú dẫn “Hán kỷ” Trương Phan của Bùi Tùng Chi trong “Tam
               quốc chí. Vũ đế kỷ”, một sử liệu, không chắc lắm, lúc đó có cả Thái sử công
               là Vương Lập đã nhiều lần nói với hoàng đế, thiên mệnh đã sắp hết, ngũ hành
               không còn thịnh. Thay thế nhà Hán tất là Ngụy. Chỉ có Tào thị mới yên được
               thiên hạ. Tào Tháo nghe vậy, liền cho người nói với Vương Lập: “Ngài trung
               với triều đình, đạo trời là sâu xa, xin đừng nhiều lời”. Điều này thật khó tin
               nhất là câu “người thay Hán lại là Ngụy”, trong lúc đó Tào Tháo vừa nghênh

               phụng thiên tử, lẽ nào lại có người nói như vậy. Có điều, những lời Tào Tháo
               được ghi trong sách lại rất phù hợp với suy nghĩ thật của Tào Tháo. Lúc này,
               có thể Tào Tháo đã có dã tâm, ít ra cũng thấy thoải mái khi nghe những lời
               như vậy, nhưng Tào Tháo hiểu là không thể nói.

                  Không thể nói, không có nghĩa là không thế làm. Sau khi dời đô về huyện
               Hứa,  Tào  Tháo  dần  dần  từ  “phụng  thiên  tử”  biến  thành  “Ép  thiên  tử”.  Sự
               chuyển biến đó là vô tình hay hữu ý, là có dự định từ trước hay tự nhiên, đến
               nay vẫn chưa có cách gì làm rõ. Trái lại, Tào Tháo ngày một chuyên quyền,
               ngày một bạo ngược, ngày một bá đạo, không coi hoàng đế ra gì, bản thân
               hoàng đế cũng cảm thấy từ chỗ “được tôn phụng” biến thành “bị giam lỏng”,

               nên mói có sự kiện “chiếu trong đai áo” vào năm Kiến An thứ V (năm 200).
               Việc này có ghi trong Tam quốc chí và Hậu Hán thư, được coi là thực. Tam
               quốc chí. Tiên chủ truyện nói “Hiến đế cữu (nhạc phụ). Xa kỵ tướng quân
               Đổng Thừa nhận mật chiếu trong đai áo, để giết Tào công… sự việc bại lộ,
               Thừa và những người khác đều bị giết” Hậu Hán thư. Hiến đế kỷ cũng nói,

               “tháng giêng năm thứ V, Xa kỵ tướng quân Đổng Thừa, Biên tướng quân
               Vương Phục, Việt Kỵ hiệu úy Chủng Tập nhận mật chiếu giết Tào Tháo, sự
               việc bại lộ. Năm Nhâm Ngọ, Tào Tháo giết Đổng Thừa và những người khác,
               tru di cả ba họ”. Chúng ta đều biết Hán Hiến đế trưởng thành trong hỗn loạn,
               tai nạn, sớm trở thành người biết nhẫn nhịn. Nếu không bị bức quá thì không
               có việc phải ra mật chiếu, mới hay lúc đó Tào Tháo đã điên cuồng tới mức
               nào.

                  Có điều việc này rất khó nói, vì những điều ghi trong chính sử chưa hẳn đã
               là thực tất cả. Trần Nhĩ Đông cũng nói, sự kiện “chiếu trong đai áo” “vẫn còn
               là nghi án xưa nay”, đại sư sử học Lã Tư Miễn cũng tỏ ra nghi ngờ. Về sau

               chúng ta còn nói lại chuyện này. Sự thực thì “Phụng thiên tử để lệnh kẻ chưa
               thần phục” và “Ép thiên tử để lệnh chư hầu” cũng không mâu thuẫn gì. Bởi vì
               muốn duy trì sự thống nhất của đất nước thì cần phải loại bỏ số chư hầu dẫn
               đến chia cắt đất nước, còn như muốn thực hiện dã tâm chính trị của mình thì
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86