Page 232 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 232

3.

                  Trong bài thơ tặng Phạm Tấn Hầu “Nơi tạm trú và quê
            hương” Lê Văn Ngăn đã viết về Đà Lạt từ những ngày đầu mới
            đến:

                  Buổi chiều năm ấy lúc tôi mới đến thành phố này
                  lẻ loi một mình giữa gió rét, những người xa lạ, những
                                  cánh đồng hoa, những con đường dốc.
                  Những ngày tạm trú rồi sẽ ra sao?
                  Tài sản quý giá nhất trong túi hành trang của tôi chiều
                                                                 hôm ấy
                  chỉ là câu nói của một nhà hiền triết:
                  kẻ nào tin vào con người
                  kẻ ấy sẽ được tin

                  Những người bạn Đà Lạt đã mở cho anh một cánh cửa
            để “đi vào tâm hồn thành phố” (như anh viết) – đến lượt anh
            trở thành một trong “những khuôn mặt của Đà Lạt”, như ghi
            nhận của nhà văn Ngụy Ngữ:

                  “Buổi  chiều  16/11/1974  tại  Hội  quán  Thanh  Niên,
            nhóm  Kịch  Thụ  Nhân  diễn  vở  La  Malentendu  của  Camus.
            Mưa nhỏ hạt. Lạnh mênh mang. Thứ thời tiết quen thuộc
            của Đà Lạt(…) theo anh chủ trương nhóm kịch, thành quả
            đạt được tốt đẹp lạ lùng, từ trước tới giờ chưa bao giờ ở
            lượng người tham dự đông đảo và say sưa nồng nhiệt. Tại
            đây, trong khoảng sân Hội quán, chúng tôi còn gặp các anh
            Lữ Kiều, Lê Văn Ngăn, Trần Hữu Lục, Hoàng Khởi Phong, Lê




            220
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237