Page 227 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 227
Mẹ ơi, thức dậy đi mẹ
nồi nước bún con đã nấu sôi xong
(…)
Trong đêm, người mẹ gánh hàng qua xóm nhỏ
và người con trai cầm ngọn đèn đi trước dẫn đường
(…)
Dưới mưa phùn, người mẹ mỉm cười
nhưng người con trai chợt rưng rưng nước mắt
Chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ qua đời
và anh sẽ không còn cầm ngọn đèn dẫn mẹ gánh gồng
kiếm sống
Bấy giờ, trong vũ trụ mênh mông
anh biết tìm mẹ ở nơi nào.
Bấy giờ, ngọn đèn đã từng soi đường cho người sống
sẽ được đặt lên phía trên mái đầu người chết.
Đoạn thơ trên nói về cái duyên “sanh tử hợp tan” giữa
nhà thơ Lê Văn Ngăn với mẹ. Còn giữa anh với những người
thân thương khác thì sao? Trên tạp chí Tư Tưởng của Viện Đại
học Vạn Hạnh (Saigon, 8.1971) có đăng bài “Bằng tiếng
thoảng qua” của anh nghe như tiếng thở dài của một người
đang gánh “nghiệp yêu đương” với một bạn tình nào đó:
ngồi lại gần những trang tình hứa
quàng vai thêm một chút vội vàng
không nghe trong cõi êm đềm ấy
những giọt mưa ngờ rụng vỡ tan