Page 231 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 231
sống và giáo dục ấy. Nhưng, khó khăn không có nghĩa là
không thể, thế nên tác giả tự thuyết phục mình tiến hành công
trình biên khảo với niềm tin có thể. Hãy để công trình được
thử thách, tác giả thiển nghĩ. Cái gì phải đến sẽ đến” (he
realizes the difficulties in presenting Buddhist doctrine as a
way of life and education for worldly people, and the
difficulties in persuading others to accept that way. But,
difficulty does not mean impossibility, so he comes to
persuade himself to proceed with this research work by his
belief in the condition of possibility. Let the work be tested, he
thinks. What should come will come).
Vậy là, theo tôi, nhà thơ Lê Văn Ngăn đã sống từ bé
trong ngôi nhà có bàn thờ Phật đơn sơ ấy, có “người phu xe”
ruột thịt, có bếp lửa của mẹ với tro tàn đêm đông, có người
em trai đã mất, có người yêu lần đầu đến thăm nhà mùa
phượng ra hoa - để khi lớn lên Ngăn đã mang vào thế giới thơ
của anh hết thảy, hoặc ở bài này hoặc ở câu kia theo một rung
động nhất quán: “Một là Tất cả - Tất cả là Một”, vì vậy tôi
không ngạc nhiên khi đọc bài thơ bay bổng với tựa “Thư về
quê hương” của anh viết năm 1998, có câu:
“Khi thân xác nằm trong lòng đất, con người lại hóa
thân trong sự sống khác. Trong trái tim người còn sống,
trong tiếng mưa đêm, trong hạt gạo, trong cành hoa, trong
đợt gió rét thổi ngang nền trời cao báo tin mùa Xuân sắp
đến…”