Page 228 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 228
Trong bốn câu trích từ bài trên ta thấy:
Câu thứ nhất: “ngồi lại” là “hợp”
Câu thứ tư: “mưa ngờ” là “tan”
Không chỉ tình yêu “êm đềm ấy” hễ còn đủ duyên thì
“hợp”, hết duyên là “tan”, mà theo nhà Phật tất cả mọi chuyện
trên đời này cũng hợp và tan tùy theo duyên đến hoặc đi. Biết
như vậy nên giữa lúc “còn duyên” nhà thơ đã nói với “người
thơ” của mình về một ngày nào đó mong manh:
anh có đôi lời hương phấn mỏng
cài tóc đi này, kẻ mắt đi
mai kia bóng xế không còn thấy
hãy nhớ rằng anh đã nói gì
Mấy chữ “bóng xế không còn thấy” nghe nỗi gì gần với
“hư vô” như trong khá nhiều bài thơ khác của Ngăn, kể cả một
trong những bài đầu tiên của anh được đông đảo bạn đọc yêu
thơ nhắc đến, bài “Người phu xe” đã viết:
Con tiên tri định mệnh ở điểm khởi hành
cha vào đời và hư vô ở đó…
Cho đến về sau này, “hư vô” tiếp tục có mặt trong thơ
Lê Văn Ngăn qua “thời gian” nghiệt ngã:
Trăm năm sau, chúng ta sẽ không có mặt giữa những
216