Page 222 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 222
Nhơn hồi lâu, đột nhiên Ngăn gọi, làm như tôi đang ở đâu xa
lắm:
- Nhạc! Nhạc! Lâm Truy từ thuở uyên bay!
Tôi ngớ người, chưa hiểu Ngăn muốn nói chi, anh chỉ tay
vào cửa Hiển Nhơn bảo:
- Thấy con nghê đá ngồi chơ quơ đó không?
- Thấy
- Hồi xưa lắm rồi đâu phải chỉ có một con như mình
đang thấy mà có đến hai con lận, hai con đặt ngồi đối
diện nhau, nhìn nhau ngày đêm không rời, cứ như đôi
chim uyên ương, nay một con “bay” đi mất, để lại một
con lẻ loi. Mà nì đố Nhạc con bay mất là con đực hay con
cái?
- Hỏi chi lạ, đá mà cũng có đực có cái à?
- Thì mình coi hai con nghê đá là đôi uyên ương đi, mà
“uyên” là con đực còn “ương” là con cái như người ta
thường gọi, như cái câu hát của ông Tô Hải buồn cho
dòng nước mờ xóa bóng chim uyên…
Ngăn nói chim uyên ở đây là anh chàng nghệ sĩ đi xa
khỏi dãy Kim Bôi, còn con chim ương ở lại là nàng sơn nữ có
chiếc thắt lưng xanh. Ngăn muốn gọi con nghê đá bị ai lấy dời
đi mất là con đực: “chàng uyên!”.
Khi chúng tôi rời Huế (cuối thập niên 1970) con nghê đá
trước cửa Hiển Nhơn vẫn ngồi lại một mình; nghe nói về sau
người ta đã đem về đó một “chàng uyên” mới, cho có đôi.Chắc
210