Page 221 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 221

Trần Phá Nhạc

                                         “mai kia bóng xế không còn thấy
                                           hãy nhớ rằng anh đã nói gì…”
                                 (Lê Văn Ngăn – Bằng tiếng thoảng qua -
                   tạp chí Tư Tưởng số 6, Đại học Vạn Hạnh – SG 8.1971)

                  Gặp  Lê  Hồ  Ngạn,  con  trai  của  nhà  thơ  Lê  Văn  Ngăn,
            trong một quán cà phê vỉa hè trên đường Sương Nguyệt Anh,
            Sài Gòn - Ngạn hỏi hồi trước ba Ngăn của cháu chắc là hay
            uống cà phê với chú lắm - Hẳn nhiên rồi, tôi đáp, mà nhớ hoài
            là những lần uống với ảnh ở quán “Sữa ông Thọ” nằm trước
            cửa Hiển Nhơn, bên kia đường Huế vắng…

                  1.

                  Hồi đó, khoảng năm 1976, cách cửa ấy khoảng hơn trăm
            thước có cái quán nhỏ lợp tôn, rợp mát nhờ  bóng hai cây
            trứng cá tỏa rộng. Quán bày năm bảy cái bàn nhỏ từ trong
            nhà ra ngoài vỉa đường đang còn lổn ngổn gạch đá. Chủ quán
            là một ông già dáng dấp từa tựa hình chủ quán, dán trên lon
            sữa đặc có đường, được cái ngọt ngào ở chỗ ông không nhắc
            nhở chi, hoặc lộ vẻ cau có khó chịu gì nếu anh Ngăn và tôi lỡ
            uống thiếu dài ngày, chậm trả. “Ông Thọ” lại rất điệu, mỗi lần
            khách uống thiếu thường chỉ đứng lên im lặng quay về phía
            ông gật đầu chào trước lúc ra về và ông cười đáp lại, là xong.
            Nhiều bữa tôi với anh Ngăn ngồi ở đó, dưới bóng của tàng cây
            trứng  cá  cũng  quá  già  như  chủ  quán,  để  nói  lan  man  hết
            chuyện này đến chuyện khác. Một bữa trời Huế buồn buồn
            muốn mưa, cả hai chúng tôi ngồi im lặng nhìn vào cửa Hiển
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226