Page 347 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 347
“Xắn tay mở khóa động-đào,
Rẽ mây trông tỏ lối vào thiên-thai”
Tình yêu đã thực sự triển-nở bộc-phát. Hai bên đã
“góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông”. Nàng đề thơ
vịnh tranh. Chàng khuyên giải trấn an chẳng nên bi-quan tin
lời thầy tướng, để nhân đó mà thề sống thề chết với người
yêu:
“Ví dù giải-kết đến điều,
Thì đem vàng đá mà liều đến thân.”
Tình yêu phơi-phới dâng lên trong hơi cay men nồng.
“Không lấy được nhau thì sẽ liều mạng”, lời chàng vẫn còn
văng-vẳng bên tai, làm sao quên được! Nói thế thì làm sao
nàng chẳng xúc-động? Chính lời sắt đá này đã thổi mạnh cho
ngọn lửa hồng thêm. Ðúng thế,
d) Lửa tình đã ngùn-ngụt bốc cháy.
“Ðến nhà vừa thấy tin nhà, hai thân còn giở tiệc hoa
chưa về”, Kiều lại một lần nữa, “xăm xăm băng lối vườn
khuya một mình”. Câu chuyện đến đây sắp đặt thật khéo-léo
thuận lý hợp tình:
“Tiếng sen khẽ động giấc vàng,
Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần,
Bâng-khuâng đỉnh Giáp non Thần,
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ-màng”
346