Page 344 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 344
Trên sân khấu Ðoạn-TrườngTân-Thanh, Nguyễn-
Du không những là một nhà nghệ-sĩ nhào nặn nên các nhân-
vật có thực trong xã-hội, mà còn là một nhà đạo-diễn đem
kỹ-thuật khéo-léo, kết-cấu nên vở kịch lôi cuốn được sự chú-
ý của người thưởng-thức, cất lên được tiếng kêu mới của
kiếp đoạn trường (Ðoạn-Trường Tân-Thanh), khóc thương
và cảm-thông cho nỗi niềm u-ẩn cùng khát vọng của kiếp
người trong một xã-hội bi-thảm dẫy-đầy những bất bình,
những tệ-trạng cay đắng xót-xa.
I- KẾT-CẤU TÌNH-TIẾT
1- Việc Kim Kiều trang-trọng làm lễ thề-nguyền, câu
chuyện đã diễn-tiến rất tự-nhiên. Chuyện khởi đi từ sự tình-
cờ hạnh-ngộ, rồi quen biết đính-ước, sau là tương-tư dẫn
đến việc tìm nhau gặp-gỡ để tỏ tình giãi-bày tâm-sự, kết-quả
cuối cùng đi đến trịnh-trọng thề-thốt nặng lời. Lửa
tình châm mồi, nhen-nhúm, âm-ỷ, rồi bốc cháy.
a) Tình-cờ gặp nhau vào một chiều xuân hôm nào.
Cuộc sơ-ngộ trở thành hạnh-ngộ. Không một lời trao đổi.
Chàng trò chuyện với em trai. Kiều nép dưới bụi hoa quan-
sát, lắng nghe. Lửa tình đã châm mồi. Con tim đã thấy xao-
xuyến:
“Người quốc-sắc, kẻ thiên-tài,
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”
Cho nên khi “bóng tà như giục cơn buồn”, ‘khách đà
lên ngựa, người còn nghé theo”.
b) Tình yêu bắt đầu nhen-nhúm. Nàng trở về, ngẩn-
ngơ suy nghĩ:
343