Page 341 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 341
điểm như đã phân-tích bên trên, cuối cùng Kim Trọng đành
“đánh trống lảng chữa thẹn” mà thanh-minh rằng:
“Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa?
Chàng không có ý muốn “trăng hoa” mà chỉ vì nặng tình
trọng nghĩa, không quên lời thề. Kim-Trọng thua
cuộc, không những chịu khuất-phục mà còn khâm phục kính-
nể Kiều. Như thế sao bảo được rằng Kim-Trọng hùng-biện?
Lời khen này thiết-tưởng nên dành cho Kiều, có lẽ công-
bằng hơn. Chính sự khâm-phục kính-nể này đã làm vui lòng
Kiều khiến, liền ngay sau đó, nàng trịnh-trọng đứng lên cảm
tạ Ðất Trời, cảm ơn người tình năm cũ:
“Nghe lời sửa áo, cài trâm,
Khấu đầu, lạy tạ cao thâm nghìn trùng.
Thân tàn gạn đục, khơi trong,
Là nhờ quân-tử khác lòng người ta.
Mấy lời tâm-phúc ruột-rà,
Tương-tri dường ấy, mới là tương-tri!
Chở-che đùm bọc thiếu chi,
Trăm năm danh-tiết cũng vì đêm nay!”
Và đến đây thì ta thấy rõ thêm một điều, Nguyễn-Du muốn
truyền-đạt sứ-điệp qua tiếng nói Thuý-Kiều, một sứ-điệp
mang tính hiện-đại: tình yêu trong hôn nhân không hẳn
340