Page 337 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 337
“Xót người lưu-lạc bấy lâu,
Tưởng thề-thốt nặng, cũng đau-đớn nhiều.
Thương nhau sinh tử đã liều,
Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình.
Chừng xuân tơ liễu còn xanh,
Nghĩ rằng chưa thoát khỏi vành ái ân.
Gương trong chẳng chút bụi trần.
Một lời quyết hẳn muôn phần kính thêm.
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa?
Ai ngờ lại hợp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!”
2- Phân-tích cuộc tranh cãi này, chúng ta nhận-định:
a) Kiều biện hộ dựa trên sự tự phản-tỉnh.
Ở nàng ta thấy hai tiếng nói, một của lý-trí và một
của con tim. Con người lý-trí bắt nàng phải tự (mình) xét
mình: đem con người lý-trí ra để phán xét con người thực-
tại mà con tim và hoàn cảnh đã đẩy đưa. Xét như vậy thì cảm
thấy hổ-thẹn cho lương-tâm, cho tâm-hồn, cho con người
duy-lý của mình. Mặt khác, trong giai-đoạn cuối của cuộc
tranh-luận, con người tình-cảm của xác thịt chùn bước, tạm
336