Page 340 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 340

không còn trinh nguyên, nhưng chỉ là vì hoàn cảnh đẩy xô,
              buộc phải tòng quyền, chỉ vì chữ hiếu mà nên nông-nỗi, như
              vậy là đã lấy hiếu làm trinh. Thế nghĩa là chàng cũng phân-
              biệt trinh nguyên với trinh-tiết, công-nhận Kiều không còn
              trinh nguyên thân-thể, nhưng tâm hồn vẫn còn giữ được tiết
              trinh.

                     Thế thì chàng cũng đồng quan-điểm với Kiều, nhưng
              chàng nguỵ-biện kết-luận rằng: vì Kiều vẫn còn trinh như
              thế, cho nên không việc gì mà phải lấy làm hổ thẹn khi xe
              duyên lại với nhau. Sự nguỵ-biện này, nói theo nôm-na của
              ngôn-ngữ  bình-dân  tức  là  “cãi  chầy,  cãi  cối”,  chắc  hẳn
              không  làm  Kiều  vừa  ý, nhưng  vì  liền  sau  đó, Kim  Trọng
              dùng sở-đoản, hạ-sách, đánh mạnh vào mặt tình-cảm, bởi
              chàng biết rõ hơn ai hết, Kiều là con người đa tình đa cảm,
              nhu-nhược, nhẹ dạ, cả nể, cả tin, nên chàng đem chuyện vợ
              chồng Tiêu- lang, Châu-Lục ra để làm lung-lạc ý-định của
              Kiều. Khi nghĩ đến nỗi đau khổ suốt đời Tiêu-lang phải cắn
              răng giả vờ hờ-hững với vợ mình, mà chàng Kim cũng như
              Tiêu-lang kia, hẳn phải cay đắng xót-xa thì thật đáng thương
              biết chừng nào!


                     Chúng tôi nghĩ, đốt giai-đoạn đầu tiên này, thấy Kim
              nói thế thì Kiều mủi lòng hơn là đã chịu khuất-phục về những
              luận-bác của chàng. Ta biết rằng bản-tính của nàng vốn dễ
              mủi lòng thương như đã thấy khi nàng viếng mộ Ðạm-Tiên,
              khi khuyên Từ-Hải ra hàng.

                     Thật vậy, Kiều còn ấm-ức chưa thoả-mãn lý-lẽ của
              chàng nên chỉ “cúi đầu, nàng những vắn dài thở-than”. Kiều
              chưa chấp-nhận chàng Kim như một vài học-giả đã nhận-
              định đó là do “tài hùng biện của Kim trọng” (xem “Truyện
              Kiều Và Tuổi Trẻ” của Lê Hữu-Mục, Phạm thị-Nhung, Ðặng
              Quốc-Cơ, sách đã dẫn, trang 509). Vì còn ấm ức, cho nên
              đêm tân-hôn, nàng trở lại tranh-cãi nữa, và vẫn một quan-

                                         339
   335   336   337   338   339   340   341   342   343   344   345