Page 346 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 346
* Bởi vậy, trở về nhà, tình yêu ngày càng âm-
ỷ, họ tương-tư:
“Từ phen đá biết tuổi vàng,
Tình càng thấm-thía, dạ càng ngẩn-ngơ.
Sông Tương một dải nông sờ,
Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia.
Một tường tuyết trở sương che,
Tin xuân đâu dễ ai về cho năng!”
Chỉ cách nhau một bức tường mà sao ngăn cách thế!
Tin xuân trao đổi sao khó lắm thay! Dĩ-nhiên họ mong ước
sớm có cơ-hội để gặp lại cho thoả lòng mong nhớ, và mau đi
đến việc giao-ước kết duyên. Thì cơ may đã đến, khi cả nhà
Kiều đi dự tiệc mừng sinh-nhật bên ngoại.
* Kiều vội-vã lẻn ngay sang nhà Kim, “gót sen
thoăn-thoắt dạo ngay mái tường”:
“Cách hoa khẽ dặng tiếng vàng,
Dưới hoa, đã thấy có chàng đứng trông.”
Thì ra không phải chỉ có mình Kiều sốt ruột mà cả
chàng Kim cũng nóng lòng. Phải chăng là thần-giao cách-
cảm mà chàng đã đứng sẵn đợi trông? Phải là tình yêu âm-ỷ
muốn bùng lửa, cho nên chẳng còn giữ-gìn ý-tứ, người con
gái này mới “thoăn-thoắt”, nhanh-nhẹn và hăm-hở, táo-bạo,
rỡ rào sang nhà con trai?
345